Phù phiếm xa hoa ngoài nhân gian làm sao làm sao xanh xao đượcMột mái nhớ dù còn rơi nhưng chưa đừng một hạnh phúc taChẳng có chi đâu mà mơ cao,ngoài kia lọc lừa và rối traTìm đâu bình yên nơi ấy mong an niên chi có nhàLời nói đưa ta tận phai xanh,đừng tin đừng nghe có hoang đườngViệc lưỡi nhân gian đào điên,có mấy phần để được đáng tinVụt ngã nhưng không một ai nâng,tình thân là điều duy nhấtĐể ta dừng chân vô vĩu,giấu đắc áo nhăng lỗi lòngKhông ơn hả?Không còn chi mới hiểu ra rằngKhi ổn khi đau không một ai hỏi thầm ngó ngàngLúc tiền tiêu thá ngãHám thu vui xa đạGiờ nhận ra ôi tuổi xuân đã xế taRằng nụ cười rơi trong lòng đau nước mắt ân hậnNghĩ tôi gia đình từ bao lâu tôi đã lãng quênMai tóc mẹ cha đã phaiĐôi mắt vẫn đang vẹn mừngTa đời nồng đồng bao nhiêu năm chưa thành thơTa không còn chỉ mới nhau ra răngKhi ôm khi đong không một ai hỏi thầm ngón ngàngLúc tiên tiêu thá gá ám thu vui xa rạRồi nhận ra ôi thời dân đã rể tàDần rơi trong lòng đau nước mắt ân hậnNghĩ tới gia đình từ bao lâu tôi đã lãng quênMai tóc mẹ cha đã vay đôi mắt vẫn đang nguyệnThà nơi lòng đông bao nhiêu năm chưa thành cơnPhù phiếm sao hòa mời nhân gianLàm sao làm sao xanh sao đườngMột mãi nhớ dù còn sợ nhưng chưa đừng một gặp phúc taChẳng có chi đâu mà mơ cao,ngoài kia lọc lừa và rối traTìm đâu bình yên nơi ấy,mong át nhiên chỉ có nhàLời nói đưa ta tận vay xanh,đừng tin đừng nghe qua hoang đườngBiển lưỡi nhân gian đào điên,có mấy phần để được nát tinCục ngã nhưng không một ai đừng,tìm thân là điều duy nhấtĐể ta dừng chân bầu viu,sâu đắc có yên lỗi lầmKhông ai nghe bao la,nhưng chẳng ai cho taTừ lâu vẫn mong chờAi hứa yêu chẳng nặngVội quay lưng ngất bướcVì giờ đây tôi cũng đã trắng tayLời nói như tạt mây xanhĐừng tin đừng nghe qua hoang đườngViệc lưỡi nhân gian đào điênCó mấy phần này được nát tiênCục ngãnh không một ai nângTình thân là điều duy nhấtĐể ta dường chân vô vĩu