Tông con dài, mẹ gài bông qua lý Mẹ rừng cưng bông bươi trắng con gối đầu Mẹ kể chuyện xưa bông bươi qua cao Mẹ dạy từng câu họ lý ca giàu Nắng thu buồn nhượng và ngọa trúng vắng Cơn nhịp giọng đưa mẹ hát khi nghe buồn Rừng lưng lựu cơm mẹ gói mô cao Mẹ lên thuồng sâu gặp hai thiết nuôi con Con chợt nhớ dường cao trước cửa Rồi con chợt nhớ dường bưởi sao e Mẹ không còn lòng thương bông bươi trắng Cơn nhẹ gió bông bươi rùng đầy sơn Con sẽ nhớ dường cao ấy mãi Và con sẽ nhớ dường bưởi trong đời Để khi nào mùa giàu thu rùng la Con lại nhớ bông bươi rùng đầy sơn Bông bươi thơm dường bươi Đâu nữa để gọi đầu Nhớ câu họ điệu lý Mang dài điệu lời ru Đừng mãi mà mòn mỏi giấc chim Trôi bờ dơ cánh lạ Sợ cuốn tìm về cây xưa Sợ cuốn tìm cuốn cuốn Về cây xưa cây xưa Sợ cuốn tìm cuốn cuốn Về cây xưa cây xưa Con chợt nhớ dường cao trước cửa Rồi con chợt nhớ dường bưởi sao hè Mẹ không còn lòng tìm bông bươi trăng Cơn nhẹ gió bông bươi rùng đầy sơn Con chợt nhớ dường cao ấy mãi Và con chợt nhớ dường bưởi tròn rơi Để khi nào mùa giàu thu rùng la Con lại nhớ bông bươi rùng đầy sơn Bông bươi thơm nhường bưới Đâu nữa để gọi đầu Nhớ câu hò điệu ly Mang dài điệu lời ru Đừng mãi mà Mòn mỏi giấc chim Trôi bờ dơ cánh lạ Sao không tìm về cây xưa Sao không tìm không tìm Về cây xưa cây xưa Sao không tìm không tìm Về cây xưa cây xưa