Bài hát: LK Nỗi Buồn Hoa Phượng - Vũ Duy Khánh
Mỗi năm đến hè,
Lòng man mác buồn.
Chín mươi ngày qua,
Chứa chan tình thương.
Ngày mai xa cách,
Hai đứa hai nơi.
Phút gần gũi nhau,
Mất rồi.
Tạ từ là hết,
Người ơi!
Tiếng ve nức nở,
Buồn hơn tiếng lòng.
Biết ai còn nhớ,
Đến ân tình xưa.
Ðường xưa in bóng,
Hai đứa nay đâu.
Những chiều hẹn nhau,
Hết rồi.
Giờ như nước trôi,
Qua cầu.
ĐK:
Giã biệt bạn lòng ơi!
Thôi nay xa cách rồi.
Kỷ niệm mình xin,
Nhớ mãi.
Buồn riêng một mình ai,
Chờ mong từng đêm gối chiếc.
Mối u hoài này ai,
Có hay.
Nếu ai đã từng,
Nhặt hoa thấy buồn.
Cảm thông được nỗi,
Vắng xa người thương.
Màu hoa phượng thắm,
Như máu con tim.
Mỗi lần hè thêm,
Kỷ niệm.
Người xưa biết đâu,
Mà tìm.
Người ơi!
Thấm thoát,
Nên học hết rồi.
Chúc nhau,
Cạn lời,
Giây phút ly bôi.
Ngày mai!
Tan trường,
Mình không chung lối.
Thương nhau nhiều,
Biết gửi về mô.
Kỷ niệm cũ,
Tan vào hư vô.
Cầm tay,
Bốn mắt,
Thương cạn nỗi sầu.
Tiễn đưa,
Bùi ngùi,
Phút cuối nhớ nhau.
Đời không,
Bao giờ,
Hợp nhau mãi mãi.
Thương yêu rồi,
Nỡ đành biệt nhau.
Để nhung nhớ,
Muôn vạn ngày sau.
Thôi nhé!
Từ đây,
Cách xa trong đời.
Vẫn buồn,
Theo tháng ngày trôi.
Nụ cười,
Khô héo trên môi.
Mỗi lần,
Thấy phượng,
Nở tim sao xuyến.
Bạn bè đâu,
Chỉ ta một mình.
Nỗi buồn,
Này đành câm nín.
Rồi đây!
Có những,
Khi buồn não lòng.
Cố nhân,
Biền biệt,
Có nhớ nhau không?
Ngoài kia!
Hoa phượng,
Rụng rơi tơi tả.
Dư âm làm,
Sống lại đời ta.
Dù ngăn cách,
Nhớ hoài ngày xa!...