Gió mùa thu se sẽ
Chiếc lá vàng nhẹ rơi
Buông mình trong lặng lẽ
Gió đưa lá cuối trời.
Đời mong manh như lá
Phơi phới lúc xuân thì
Thu về chi vội vã
Cuốn lá vàng bay đi
Cuống cành nâng niu lá
Vững chải trước phong ba
Chiều heo may gió nhẹ
Bỏ cành lá đi xa
Lá bay về nguồn cội
Âm thầm tan trong đất
Hóa hạt mùn, khoáng chất
Cho chồi biếc sinh sôi.