ĐĂNG NHẬP BẰNG MÃ QR Sử dụng ứng dụng NCT để quét mã QR Hướng dẫn quét mã
HOẶC Đăng nhập bằng mật khẩu
Vui lòng chọn “Xác nhận” trên ứng dụng NCT của bạn để hoàn thành việc đăng nhập
  • 1. Mở ứng dụng NCT
  • 2. Đăng nhập tài khoản NCT
  • 3. Chọn biểu tượng mã QR ở phía trên góc phải
  • 4. Tiến hành quét mã QR
Tiếp tục đăng nhập bằng mã QR
*Bạn đang ở web phiên bản desktop. Quay lại phiên bản dành cho mobilex

Khuyên Người Đời Tu Niệm (Sấm Giảng)

-

Thích Huệ Duyên

Tự động chuyển bài
Vui lòng đăng nhập trước khi thêm vào playlist!
Thêm bài hát vào playlist thành công

Thêm bài hát này vào danh sách Playlist

Bài hát khuyen nguoi doi tu niem (sam giang) do ca sĩ Thich Hue Duyen thuộc thể loại The Loai Khac. Tìm loi bai hat khuyen nguoi doi tu niem (sam giang) - Thich Hue Duyen ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Khuyên Người Đời Tu Niệm (Sấm Giảng) chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí.
Ca khúc Khuyên Người Đời Tu Niệm (Sấm Giảng) do ca sĩ Thích Huệ Duyên thể hiện, thuộc thể loại Thể Loại Khác. Các bạn có thể nghe, download (tải nhạc) bài hát khuyen nguoi doi tu niem (sam giang) mp3, playlist/album, MV/Video khuyen nguoi doi tu niem (sam giang) miễn phí tại NhacCuaTui.com.

Lời bài hát: Khuyên Người Đời Tu Niệm (Sấm Giảng)

Lời đăng bởi:

Gành chè bán hết dừa xong,
Điên cũng nói rằm chuyện khổ về sao.
Nói rồi chân bước mau mau,
Lè xa thiền thì đến thì thông quê.
Đâu cũng bị nhúng trài kẻ lại chửi thề nói lũ ba đơ
Thấy đời tai lấp mất ngơ lúc ở trên bờ khi lại đi ghe
Chào cùng khắp tỉnh Bến Tre Đủ bậc thớp về lìa
lái trà vinh
Tới đây bài đặt hát cành đua nhau Ban thuốc mặc tình mua không
Nói ra những chuyện bông lòng
Trách trong lệ thứ không lòng từ bi
Gặp người đoái khô khinh khi Điền viên sự sáng ấy thì làm cho
Giải rội thuyền lãi Mỹ Tho khuyến trong trần hạ ráng lõ tu trì
Khi Dương Trần có Phật dậy thì xuống đây
Chở quê dắt hết thuyền quay đi trở lòng về ông trưởng gian dân
Hoàng chi nắng sở mưa tầng
trèo suối trèo ngược mấy lần không thôi
Thạm thương ba tánh lắm ôi bồng lại tiếng canh rau rồi một khi
Nếu ai rảnh việc thì đi còn mắc nở thì ở lại vương gian
Có người xứng hiệu ông Quang Tên thiệt dân trường ở dưới Vinh Nông
Thì đời cung bắc đầm lòng ghé vào tệ xá Thẳng xong lên nhà
Mình người tu niệm vĩ mà nói chỉ lớn tiếng người mà khinh khí
Người nhà cám tả một khi cũng nắm cách bát tiền đi nông bồng
Xuống thuyền suối nước thẳng sóng Ghé nhà chủ hối xem lòng đào ba
Ngồi chơi đạo lý bàn qua Mấy bà có biết lúa mà bay khóc
Đạo ba buồn đời điên mới bước ra tay gai trèo quê giàu thì khắp nơi
Đi hoài chăng có nghỉ ngơi miệng cũng râu mời tiếng cành bồng lai
Có người xuống bên bằng đáy,
Mách chơi ít tiếng người rài mạng vông
Nhà người thiệt chẳng có lòng đòi,
Đã hai lần sao chẳng chịu đi
Thương đời ta luôn sầu bi Đò đi tới chúc anh thì bao nhiêu
Điên rằng tôi chẳng
tham nhiều bao nhiêu tử Cho nhiều chẳng ham
Điện này bụng chân có tham
ghè đã trở đầy chật nước đi trong môi
Và đây cũng chờ cầu vui về chú hải ngồi ngay chỗ sau đây
Người lòng giá ta tay thân tôi làm dày ấm chắn cho vô
Trong môi đã mát lại phổ tôi có đủ tiền mà trả cho ông
Trong môi giòn thay trống khâm bước nhau vào đó máu hồng trào ra
Chờ lên chợ mới một khi chèo lên chèo xuống vậy thì cũng rau
Năm xưa đây có máu đào,
Mà nay chưa có người nào chân tu.
Nào điên co muôn kiếm su,
Mà trong trần hạ đuôi âm hồ không hay.
Hỏi ông người ở đâu rại?
Trả lời rằng ở nông cài vua nghiêu
Tới đây trong giả buồn hiu Bỏ ghẻ điên cũng đánh liều chưa thôi
Dã ra một kẻ hàng nội khắp trong làn xôn đi rồi sạch trơn
Tới đâu cũng to thiệt hơn
nhà tôi vúng thiệt có đờn năm giây
Tôi còn mất cái nở này nên mới làm vậy cho dài quả canh
Nhà tôi đâu phải khó khăn đem theo trong sách bạc hàng tám mươi
Nhiều người nghe nói rêu cười thần tôi lao lý anh cười tôi chi
Khi thuyền đi xuôi ngược đến thì ba răng
Ít ai biết được đảo hành ghé am
Thầy Pháp nói rằng lỡ chân
Trước sau bài tỏ nguồn cân
Vì thương lễ thứ chi sờn lòng đây
Có người lôi xôn muộn gây
Ngày xin sao trái bắp liền quầy xuống ghe,
Ghe điên vông thiệt ghe bé,
Mà lại điên nhẹ nước ngược thăng sóng.
Ra oai thuyền cháy như giống người nhà xuống bên trong lòng ngại nghi
Ông này chẳng biết người chi,
trèo quế dĩ thì mánh bão qua tay
Thần tiên mà chẳng ai hay,
cứ bím nhẹ oai buồn giá người xưa
Thân này chăng nệ mau lâu miệng cho ba thánh gặp chầu vinh quê
Thương trong trần hạ thảm thây,
Lao khổ nhiều bề chớ chẳng còn vui.
Nhiều người nghèo khổ hâm hùi,
Không đất cầm vui mà chẳng ai thương.
Con thuyền đường lướt gió sương bồng,
Nghe tiếng khóc tử lưng ai hoài.
Có người ở xóm bằng nay bị mất trốn ra đồ đát sạch trân
Dù thân bài tỏ nguồn cân
rằng người nghèo khó đứng hờn phận duyên
Điên nghe dội giá hoài thuyền dùng khoa coi bói giá phiền phàm nhân
Phạm nhân
coi rồi bài tỏ thiệt hơn khuyến cô đừng giấn đừng hờn làm chi
Rồi đi dạo sốm một khi đi lên nhà thì giả gạo mà chơi
Vào nhà nói chuyện một hơi Gặp người bán thuốc cung thời ghé vô
Mua một bè uống hơi cô Uống vô bộ khỏe trí nhiều chứng phong
Uống thì phá nước nóng trong
Chứ đừng phá rượu nó hầm kỳ thai
Hai thằng ở xóm bằng nay Nó nói ngái rài thuốc chẳng có hay
Người cha đi lại thấy rầy Thiệt mấy đứa này cãi có làm chi
Bước ra nhà nó một khi Đi lên đi xuống kiếm thị xe lôi
Gặp xe chẳng có lên ngồi chạy trước đi rồi ngừng lái chỗ kia
Xôn này kẻ ghét người ưa ghé vào nhà nó nhó bừa cái ranh
Thuyền thầy tớ thả trôi,
*** não rài đã đến rồi,
Hoài thuyền ghé lại bằng ai chở đình?
Hát hai câu hát quê tình,
Đầu xem dân chung chở đình làm sao?
Sáng ngày chợ nhóm lao sao giả bận áo màu ai cũng dồn xem
Mấy thằng trái trẻ thấy thèm đứng xa quanh quận nói *** với nhau
Đứa này nói
để cho tao Đứa kia xạo sự áo màu quá ngon
Nhắc ra đồng tâm lòng song Buồn cho lấy thứ sau còn ham vui
Ở đây một bụi ghe lùi về trên bãi núi ngùi ngùi thương dân
Thấy trò chăn nải tấm thân
rào khắp non tầng bận nửa thử coi
Những người tự coi chân tu thì quá ít,
Ôi nhiều người ẩn sĩ quá loài tăng tham
Đi lần ra đến
núi Sam,
Đến nơi ráo khắp chùa ấm của người
Quả âm của người
giàu rồi bắt qua tức cười Thầy tu nhiều kẻ biến lời qua tay
Trẻ già biến qua hay
giàu trong bãi núi chẳng này công lao
Rũ rừng lúc thấp lúc cao Giả ra nghèo khó giảo nhiều am dân
Tu hành nhiều kẻ tham sân Làm sao cho đàn máu gần Phật tiên
Ai ai cùng cứ tham tiền ấy Là đem sợi xích tiền trói thân
Lìa xa bãi núi lặng lặng xuống thuyền trật chỉ lên gần hà tiên
Lưỡi ngọc nhỏ xa,
Xuống trần lúc hát lúc ca,
Mà trọng lệ thư có mà biết chi.
Nam mô hai chữ từ bi,
Trần hạ nói gì đây cũng làm thinh.
Tù thời nhàn hạ thân mình phần điên khuyên nhũ mặt tình ghét ưa
Thiên cơ ai *** nói thừa mà trong ba tánh chẳng ưa điên khùng
Xuống thuyền trèo quê thung dung đi dại đủ chỗ khắp cùng thử coi
Rạch gia chợ nọ thói loay Gần nơi gian biển cá mòi nhiều hơn
Tới đây dạ kẻ có cơn
Khi sai khí tình lúc hờn xấu canh
Dương trận đi lại lăn xăng
Chê chê nhau nhau cười rành điên
Ở đâu mà tới Thị Thiền Linh Chẳng bắt xiền nó lại bóp đi
Lòng thương vì tân tự bi Giải dỗ chuyện gì cũng chẳng ai nghe
Giải rồi điên lại xuống ghe Lòng xuyên xa đếch nói rầm vè thơ
Giới chồng nghèo khổ bơ,
Giới ở nơi giữa trời lấy khờ lại quê.
Buồn trong lê thư ủ ê,
Sóc căn trở ngây thuyền kề đến nơi.
Đến đâu thì cũng tả tời nói rõ,
Viết đời sắp khổ sắp lao.
Thị thiền thiên hạ lao sao Chẳng có người nào tua niệm hiền lương
Thầy trong trần hạ thảm thương
Đâu có biết đường chân chánh mà đi
Liề xa đô thị một khi thuyền loan trực chỉ đến thì
bạc liêu
Chở này tàn ác quá nhiều phố,
phường,
dân thộ, dân tiều nhiều hơn
Đi cùng thành thị rau trân,
Cà Mau đến đó thiệt hơn
tỏa bài
Cho trong ba tầng chợ này rõ việc dậy đầy lão lý về sao
Đường đi lão khổ xa bao miệng trong trần hạ biết vào đường tu
Tù hành đâu
có tốn xu Mà sao thoát khỏi lau tù thế gian
Thấy trò lắm cảnh gian nang Chừng nào hết đi khổ mới an tâm lòng
Đành dân đến tỉnh gò công
Vì thương dân thứ mới hồng đến đây
Xưa kia bạo lục tính này mà sao cảnh thổ xứ này gần hơn
Yêu dân lòng nó chăng sơn thầy hát tớ đàn giải cũng khắp nơi
Khỏi đây bà rĩa tách vời,
đến đó giấy thời trời mới sáng ra
Chợ này đông đúc người ta nhiều đun chà là lại với nhò tươi
Thầy tớ qua mười nói nói cười cười bán thuốc sân đông Ai ai đều cũng ngóng trông coi lũ khách này hát thuật làm sao
Hát
mệt trong bụng xáo xào nói chuyện bên tàu máu đổ tuông rơi
Cả kêu dân chung hỡi
ôi sao không thức tình viết đời gần bên
Khổ đã đi đến như tên ráng lõ tu niệm tìm nền vinh hoa
Vinh này của Đức Phật bà,
của ông Phật tổ ban mà cho dân.
Tu cho nhàn tỏa tâm thần,
đừng làm tàn ác xa lần tiên ban.
Hát kêu bơ kè dạo sang Ráng lo làm phước làm doan mới làng
Đền lâm cạnh khổ có tan
Với lệnh Phật bà cứu giết *** cho
Tu hành phải ráng trì mò gặp lão đứa Đo đừng có khinh khi
Dạy rồi Thầy tới liền đi biên hòa Đến đó dậy thì xem qua
Đến đây dạy vô gần xa Khuyên trong ba tánh dậy mà tỉnh tâm
Ngày nay gặp bạn trí âm ráng Mà trì trí đánh tâm nguyện cơ
Tân An dại vô kiếp giờ chẳng *** chần chờ đi thành Tây Ninh
Tới đây vừa lúc bình minh điên ra sức giãn mặt tình nghe không
Giãn rồi dầu mốt thẳng xong thiền thị giáp dòng thư chót là đây
Thương dân
dạng dại dây đầy rào khắp tối ngày
chẳng có nghĩ chân
Nhiều người hung mát quá chừng không biết đời khổ lo mừng lo vui
Nhắc ra giả nọ nào ngúi từ đây lục tỉnh đuôi cùi thiếu chi
Nói mệt trong giả sầu bê ba giả chậm chậm khinh khi điên này Đừng ham nói nọ nói này lặng yên coi thử điên này là ai
Cảm thương ông lão bán khoai Vì thương dân chung chẳng nai nắng mưa
Câu này nhắc chuyện năm xưa Khuyên trong trần hạ hái chừa lầm tham
Khùng thời quê ngụ núi Sam,
Còn điên chẳng có chùa am dưới này.
Vua nghiêu xưa mở đất cai,
Ngày nay nhường lại cánh này cho điên.
Xuống trần dãi vô huyên thiên,
Dãi rồi thì lại thám phiên nhiều hơn.
Cầu xin Phật tổ ra ơn,
lời điên khuyên nhũ như đàn ba nhà
Thị thiền khắp hết gần xa,
từ đây sắp đến quê nhà điên đi
Đừng thấy ngu dãi mà khi thầy thì quê lựu tớ thì quê tâm
Lộ tớ thì quê tâm
Đời cùng con chẳng mấy năm Khóc trong các nước thấy nằm bằng non
Cha thì chẳng thấy mặt con Vợ thì chồng chẳng được con tài gia
Quyên trọng lệ thư trẻ già tu hành hiền đất Phật mà cứu cho
Ây là quý báu thơm tho
đừng hám gây gỗ nhỏ to làm gì
Con thì ăn ở nhu mì học theo luân lý kính dì mẹ cha
Sau này sâu bắc hầm tha sứ người tàn bao giấy mệt tại đây
Đời xưa qua bao thi chay Đời nãy qua bao một giấy nhán tiền
Dương trần phải đã làm hiền Đừng trọng bạc tiền bỏ nghĩa bỏ nhân
Bỏ nghĩa bỏ nhân,
Người hùng phải sửa cái thân,
Từ đấy có kẻ du thần xét xói.
Chuyện người chơ mốc chơ môi Hải treo gương thiện mà soi lấy mình
Ai thương ai ghét mặt tình phận mình Cứ giữ tâm mình cho ngay
Điên đây dân lệnh phương Tây Hầu hạ bên Thầy đánh cứu ba giang
Thế đời lòng giá Tây tà cứ theo chế nhạo người mà người điên
Ngồi buồn kể chuyện nguyên thiên Chẳng có ham tiền cũng bị ghét dơ
Viết cho ba tăn ít tờ Đi làm ruộng rảy bó hờ theo xem
Thương người nghèo khổ lắm lem
Thấy cảnh sung sương nó thèm quán tay
Ai
mà biết đánh ngày mai Ngày nay yên tình ngày mai thám sầu
Tự ra gặp canh buổng rầu Cho người tàn bao cứng đầu kinh khí
Dương trần nay đang sầu bi
Nền điện mới nói chuyện y tỏ tường
Đêm ngày tương Phật cho thường Phải ráng lo lường kiếm chỉ từ đây
Thương đời niên mấy tỏ bài dài Trong trần hạ ngãi rài ráng nghe
Đừng khi nhà lá chòi tre Nhà xăng cột lớn bù xè hay anh
Lúc này điên mắt
lanh xanh Dương Trần biết đặng đạo hoàng mới thôi
Chẳng ham cung kiến chè xôi Phật trời chẳng muốn điều tội ấy đâu
Muốn cho dân hiểu đạo màu Chứ không có muốn chùa lầu cho cao
Có muốn chùa lầu cho cao Bao nhiêu cũng biết vang tháo dại khôn trần thế chứ nào dại ngu
Sáng ngày con cho sùa trú,
Trần heo cắn ổ hiềm thù mới yên.
Đừng ham giành giật của tiền,
Người hùng hay gọi kẻ hiền rằng ngu.
Nãy điên chỉ rõ đường thu,
Ây là đủ viết tài bù cho dân.
Thôi thôi nói riết dần lăn Tới đây cũng lần ngừng lại bút nghiên Nam mô ơi gì đã
phát ngàn
Bữu châu công luyện chôn nôn tàn sơn thủy nôn giang bão giác dân
Kỳ quái trở nơi thiên nhất định hướng nằm dành thương kẻ tròn ân
Nam Mô Sâm Văn
Hội Thương Phật
Bồ Tát

Đang tải...
Đang tải...
Đang tải...
Đang tải...