Tân cổ: GẶP NHAU LÀM NGƠ (Tân nhạc: Trần Thiện Thanh; cổ nhạc: NSND Viễn Châu)
Trình bày: NSƯT Thanh Kim Huệ và NS Chí Tâm
Nhớ xưa khi lạ nhau
Chung một đường kẻ trước, người sau.
Chàng lặng đi theo nàng,
Hát vu vơ mấy câu nhạc tình.
Nàng làm như vô tình,
Gái đoan trinh dễ đâu làm quen.
Lối đi qua nhà em
Nghe nồng nàn mùi dạ lý thật thơm.
Khi đêm sang đom đóm đong đưa,
Giờ nàng đã ngủ... chưa?
Đèn tắt đã từ lâu, đêm đã thật sâu mà em đâu chợp mắt.
Anh theo em em thấy mà giả đò như hổng biết, mà hễ không thấy là thao thức trọn đêm... dài.
Như nghe bên tai ai hát ở bên ngoài.
Mấy câu nhạc tình nghe mãi thành quen thuộc, nhưng mà thấy ghét ghê vậy đó,
theo người ta hoài mà hổng nói một câu.
Vì anh nghĩ em vô tình hờ hững, mới mượn mấy câu nhạc buồn để em hiểu lòng anh.
Giận dỗi trong lòng em mới cúi mặt làm thinh để anh theo hát hoài cho bõ ghét...
Cũng tại em giả như vô tình hờ hững nên gần suốt đêm rồi mà em chưa vào mộng.
Còn anh lang thang một mình trong đêm vắng, nhìn đom đóm đong đưa khi gió lay cành.
Một mình thôi anh cũng hát điệu nhạc buồn.
Chắc gió cũng thương cho lòng anh chân thật nên mang lời tự tình gởi đến cùng em.
Nếu anh cứ ngại ngùng nhờ gió đưa tin thì chắc không bao giờ ngỏ lòng cùng nhau được.
Nên anh cứ ra chờ theo em từng bước, nhưng gặp nhau rồi lại ngoảnh mặt làm ngơ...
Gom suy tư thao thức đêm mơ,
Chàng bèn viết lá thơ.
Hai hôm sau mới *** đưa tin,
Nàng nhận nhưng làm thinh.
Nhớ khi xưa còn thơ,
Tuy thương thầm mà gặp nhau cứ lặng câm.
Chuyện tình yêu ban đầu,
Mấy ai may mắn chung nhịp cầu.
Nam: Nàng đội hoa theo chồng,
Nước mắt tôi rớt trên bờ sông.
Nữ: Đã không như là mơ,
Nếu tình cờ... gặp xin cứ làm... ngơ...
Xưa giả làm ngơ, còn bây giờ hai đứa tụi mình như hai người xa lạ.
Xưa em trách anh yêu mà không *** ngỏ, nay rõ lòng nhau thì em phụ anh... rồi.
Em trớ trêu chi cho anh đau xót một đời.
Đường qua nhà em dạ lý hương còn đong đưa trong gió, những đêm buồn đom đóm vẫn đong đưa.
Nghĩ giận mình sao vội đưa thơ, rồi đợi rồi chờ trọn đêm không ngủ.
Em nhận thơ nhưng làm thinh không nói, rồi mấy hôm sau em chăn gối theo chồng.
Những ngày xưa khi mới gặp nhau, em cứ đợi chờ sao anh không nói.
Để đến ngày em gần lên xe cưới, anh mới ngập ngừng trao vội lá thơ.
Cũng bởi ngày nào em tỏ vẻ làm ngơ nên anh cứ đợi chờ rồi đò ngang lỡ chuyến.
Nhưng thôi buồn chi anh chuyện yêu ngày mới lớn, có mấy ai may mắn chung nhịp cầu.
Nàng đội hoa theo chồng, nước mắt tôi rớt trên bờ sông.
Đã không như là mơ, nếu tình cờ gặp xin cứ làm ngơ như chưa từng quen biết bao giờ.