, hu uhh . Chẳng phải nghĩ. Tôi vẫn thấy em sống như cây tầm . Cứ xuôi trái tim theo buồn vui anh ta . Hôm nay chắc em như là rơi xuống nơi vực thẳm. . Mong manh ước mơ vụn vỡ như mặt hồ . Thân em xác
như thế. Đời muôn ngả mang số kiếp đổi thay. Rồi khi tình cờ gặp lại hai thân phận khác dẫu tên người vẫn vậy. Có một người vẫn vậy. Thì ra xa nhau là mất thôi. Tay không chung đôi chỉ giấc mơ vẫn còn
. Mười hai bến nước biết bến nào trong. Tuy em đành phải sang ngang. Thương yêu ngày cũ chưa tan. Xin anh đừng oán trách người đị. Vọng Cổ. Không ! Anh nào oán trách chi em phận gái má hồng 12 bến nước
rồi. Tôi đây cũng bước chứ nào phải đâu đứng đợi. Đường phiêu du muôn phương cho tôi tình yêu bao đắm say cả niềm vui nỗi buồn. Thế nhưng một mảnh hồn tôi dường như mắc lại. Nơi hoa mặt trời. . Và làn
nay trầm tư. Nhìn thuyền ra khơi mà không gửi ước mơ. Trong cơn rét căm căm áo mong manh dáng nhàu nhàu . Chân đưa bước vô phương gửi đau thương tới đại dương. Lời tạc đá vàng vẫn son sắt chưa mòn. Mộng
lỡ danh phận. Sau lời từ khước, tôi về như lúc trước. Không còn chung bước. Chỉ có thêm đôi vết xước in vào hình hài cuộc đời (hình hài). Nhiều khi tôi không thể nói điều này đúng hay sai. Tôi lại gai
những lời nhắn và gửi, để con phiêu lưu khắp chốn. CHA ƠI. PhanMạnhQuỳnh. Vì sao cha ơi. Chẳng kể con nghe điều cha tiếc nuối. Từ lâu chôn giấu. Khi đã phải quên đam mê đời mình. Để con no ấm cha chật
Có những cánh hoa. Chưa úa tàn. Ngã từ chiều tối. Phủ quanh người em nằm. Gió lác đác. Bay qua ngó ngàng. Báo tin chẳng vui. Khiến anh chìm sâu thẳm. Bỏ lại dở dang. Những con đường. Mà ta đang đi. Nh
Quỳnh. Sống qua mấy vạn mối tình giữa đời. Có khi ngỡ mình đã gặp thấy duyên rồi. Nào ngờ khi tan mùa cưới. Âm thầm tôi bước lẻ loi. Đi vào mơ ước mà thôi. Điệp khúc 1 Đan Nguyên, MạnhQuỳnh. Em cứ lên
như thế. Đời muôn ngả mang số kiếp đổi thay. Rồi khi tình cờ gặp lại hai thân phận khác dẫu tên người vẫn vậy. Có một người vẫn vậy. Thì ra xa nhau là mất thôi. Tay không chung đôi chỉ giấc mơ vẫn còn