Mỗi ngày của em khép lạiBằng cảm giác bất anMỗi đêm em trằn trọcCùng những cô đơn ngập trànNhững tin nhắn thưa dầnNhững quan tâm thờ ơTiếng yêu bỗng lạ lẫmKhông như ngày xưaÔ cửa vuông còn vươngThêm nhiều hạt mưa phất phơMỗi em ôm cuộc tìnhVới những nỗi lo âu vẩn vơNếu có ngày vụn vỡChắc không ai bất ngờNiềm tin trong em đã chếtTừ bao giờVì em chưa bao giờ khócNên anh cứ nghĩ em không buồnEm chưa bao giờ khócNên em tổn thươngAnh chẳng coi là điều bận tâmVì em chưa bao giờ khócAnh nhẹ lòng mỗi khi nghe câuEm ổn mà phải khôngTại anh vô tư chẳng để tâmHay em chẳng đáng coi trọngEm thường nép mìnhTrong những khoảng trời riêng khóc thôiThế nên anh chẳng thể thấyNước mắt em đã từng rơiEm vẫn luôn tìm cáchAnh chỉ tìm lý doTình yêu trong ta cứ thếDần phai mờVì em chưa bao giờ khócNên anh cứ nghĩ em không buồnEm chưa bao giờ khócNên em tổn thươngAnh chẳng coi là điều bận tâmVì em chưa bao giờ khócAnh nhẹ lòng mỗi khi nghe câuEm ổn mà phải khôngTại anh vô tư chẳng để tâmHay em chẳng đáng quan trọngĐiều gì khiến chúng taNgày càng cách xaEm không biết nữaKết thúc bằng một nỗi đauCòn hơn nỗi đau chẳng thể kết thúcVì em chưa bao giờ khócNỗi đau em giấu riêng trong lòngEm chưa bao giờ khócKhi hai chúng ta có cuộc tìnhMình em vun đắpVì tình yêu luôn là thếNgỡ là mãi mãiNhưng sau cùng chẳng thể đến với nhauTừ nay em không còn bận tâmAnh không còn đáng quan trọngTừ nay anh không cần bận tâmEm sẽ buông