tương tư bao lâu rồi chẳng nên lời
một nụ cười
một lời chào
cũng đủ giết ta
làn gió nào đó khẽ đến đây
cuộn với làn tóc mê man chút say
để tiếng lòng cứ phải nhắc tên
gợi lên yêu thương
với vô vàn nhung nhớ
một ngày mà cứ ngỡ như lưu đày
trăm năm rồi ai đâu hay
một ngày mà cứ ngỡ như lâu đài
trăm năm vùi màu rêu phai
Hù hú hù hú hù hú hu
Hù hú hù hú hù hú hu
ta cứ để con tim này
được tương tư lâu như vậy
để xem câu yêu thương này
được bao lâu giãi bày
bâng khuâng chưa thể ngủ, trằn trọc nhìn vào dòng tên mà không nhận ra bây giờ mấy giờ.
viết vài dòng vào mess rồi xoá, rồi viết, rồi tắt điện thoại, nằm nhắm mắt lại để trong đêm thêm một trạng thái tin nhắn chờ.
nụ cười em là ánh nắng bình minh ấm áp
mỗi khi anh uống ly cafe buổi sáng,
Anh muốn giữ mãi khoảnh khắc lúc này
muốn giữ lấy được ánh mắt e thẹn như khuấy trái tim anh hoà tan.
như là bóng bóng xà phòng nếu chạm nó sẽ vỡ,
tình yêu này đối với anh mong manh đến không ngờ.
nếu như ta gặp mặt nhau xin đừng nói gì cả, hãy để anh ngắm thật lâu đến khi anh ngẩn ngơ
anh chỉ ước mong trái tim yếu mềm này hoá đá
và mình là nhà điêu khắc để khảm vào thâm tâm.
chạm trổ trên đấy gương mặt, nụ cười và ánh mắt
khi chạm vào nét cuối cùng, nhìn lại là trăm năm.