Tình câm
Tương tư thức mấy đêm rồi. Biết cho ai biết ai người biết cho, gió mưa là bệnh của trời, tương tư là bệnh của tôi yêu nàng. Hai thôn chung lại một làng, cớ sau bên ấy chẳng sang bên này...
Tôi viết lên đây, bao nhiêu nỗi u hoài, để gửi trao người ấy. Thư viết là xong, nhưng tôi ngại chưa gửi, sợ em chẳng hiểu cho mình.
Muốn viết gửi về em, bao nhớ thương triền miên, qua cánh thư đầu tiên; nhưng vẫn ngại một mai, thư trao mẹ em biết, làm em thêm khổ không đành.
Em biết không em sao em quá vô tình để tôi mang sầu nhớ. Ôm ấp từ lâu trong tim một hình bóng mà sao em nỡ vô tình. Những lúc thoáng gặp em, trên phố đông người qua, muốn hỏi thăm làm quen; đã mấy lần gặp em, nhưng thôi rồi chẳng nói, vì tôi vẫn thấy ngại ngùng.
Biết yêu là nhận thương đau, nhưng lòng mình vẫn ước ao. Ðời nghèo ngại nói với người, tình nghèo chẳng *** tỏ bày, một mình sầu khổ tháng ngày, thầm yêu trộm nhớ.
Ước mơ một ngày không xa, giã từ cuộc sống bôn ba, nhờ người *** hỏi cưới nàng, lòng ngập tràn những ước nguyện, chờ ngày nàng bước xuống thuyền, lễ duyên tơ hồng.
Nhưng ước mơ kia, như sương khói lưng trời đã tan trong chiều tím. Ngước nhìn xe hoa đưa em về bên ấy, mà sao tôi ngẩn ngơ hoài. Dấu kín mối tình câm, trong đáy tim mình thôi, theo tháng năm dần trôi. Yêu có tội gì đâu nhưng sao mình không nói, mà sao em quá vô tình.