Soạn Giả : Viễn Châu
(Nói lối)
- BHĐ : Thu! con ơi trước khi từ biệt, cha cho con được biết:
Cha đây chính là... cha ruột của con. Khi cha can tội giết người lãnh án chung thân, trong lúc ấy con vừa tròn một tuổi.
(Nam Ai)
Thu ơi! con hãy bước lại gần... cha (--)
Để cho cha (+) được nhìn mặt con mình
Sau ngày lãnh án chung thân (--)
Nay đã mười tám năm trường. (+)
Tháng năm dài nơi hải đảo xa xăm
Không tin nhà, không một kẻ viếng thăm
Kể sao hết nỗi nhọc nhằn (--)
Của một kiếp tù nhân. (+)
Còn chi khổ hơn cái cảnh tội tù
Thân bầm dập (+) bởi những trận đòn roi
Nơi hải đảo muôn trùng (--)
Là địa ngục (+) trần gian. (+)
Giấc ngủ không yên từng đêm trong khám lạnh
Nhớ quê hương (+), nhớ vợ yếu con khờ
Vượt trùng dương cha về đến quê nhà
Là mong gặp lại người thân (+).
(Vọng Cổ)
- THU : 1/ Cha ơi! cha ơi, nghe cha kể lại quãng đời gian khổ, thì con mới biết con đây còn có người cha ruột. Đang mang án tù chung thân nơi hải đảo xa... vời.
Một quãng thời gian mười tám năm trời.
Từ bé đến nay con sống trong vòng tay người dưỡng phụ, với cuộc đời nệm ấm chăn êm.
Trong khi đó thì ngoài muôn trùng hải đảo xa xăm, cha phải cam mang án lưu đày.
Nhìn thân hình của cha tiều tụy xanh xao, con thêm xót xa tình thiêng liêng phụ tử...
(3 nhịp nói lối)
- BHĐ : Con ơi! gia đình của ta trước kia sống trong cảnh thuận hòa êm ấm, nhưng sau đó lại trở thành cảnh dâu biển tan thương. Mẹ của con là một người đàn bà ích kỷ tham lam, đã xô cha ngã gục giữa bức tường lao lý.
- THU : 2/ Cha ơi! bổn phận làm con thì con đây đâu *** buông lời phiền trách mẹ, mà con chỉ trách trời cao sao nghiệt ngã vô cùng.
Một dĩ vãng đau thương nay mới rõ ngọn ngành.
Mười mấy năm nay con sống bên người xa lạ, nhưng con đâu biết cha ruột của mình là một kẻ tù nhân.
Trời ơi! cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, người muốn bình yên sao cuộc