Đôi chân cha cứ đi,
phên đá cung hào mò
Hàng mi nhẹ uống ngóng chặt mối,
gian khó cha chịu vậy thôi
Đôi bàn tay,
chai gân đầy,
hành trên mưa vai,
gióng gió thêm chảy
Đã yêu phiền bao phai
Cô đơn nhận thế xa
Khó hiểu nhận thế xa
Khổ khăn trong lặng như thế
Nhưng tình yêu thương đông đến mây ngàn
Ở nơi đất khách nằm thăng xa nhà
Quá phong bá,
mai tóc thêm xa
Cũng vì con
Bầu trời yêu thương bao la
Từ nãy cha
Giúp con bước chân bước đi trong tương lai mà
Hãy để con được thay cha
Ôm về phòng ba
Để đôi chân ấy
Được nghỉ ngơi
Nhất trái tạo niên thù hình,
cha mệt mài dường như quên chính mình
Đêm xuồng bông tối lên buông nhưng mà giọt mồ hôi cha vẫn cứ sơi tuôn
Cơ cực không quản công,
thân buông đọa sức với trời rộng
Vì mưu sinh cuộc sống và vì gia đình mà ba chịu trông
Mưa nắng giam giữa khoảng không,
tâm thân gầy vươn giặt trước gió đông
Thân trai chưa bao giờ thoái công,
dù ngoài kia mây mù bao la bão rồng
Vái của cha có bói,
chân của cha còn ngói
Trong con chờ con rất dói,
vẫn luôn tự hào dù con chẳng nói
Giả sâu nỗi buồn vào trong tim,
mệt nhọc sầu loa chẳng bận cố kim
Nụ cười trên môi luôn nìm,
đời đâu dài con đã giống như cánh chim
Công trả ca vút ngang trời,
niềm hy sinh tựa sánh ngang miệng khơi
Nhưng con chưa từng nói một lời,
rằng thương yêu yêu lưu lại trái
Bỗng chờ tiêu thương bao la
Bỗng chờ tiêu thương bao la Từ đây cháu
Còn vững chân bước đi trong tương lai mà
Hãy để con được thấy xa
Chỗ về pháo má
Để đổi chân ấy
Được nghe
Vệ trái tạp nên thù hình cha
Miệt mài dừng những quên chính mình
Đêm xuân bóng tối lên buông
Giọt bồ hôi cha vẫn cứ rơi tuôn
Cơ cực không quản không
Thân bung đọa sức với trời rộng
Tìm mưu sinh cuộc sống
Và vì gia đình mà ba chị chống
Mưa nắng giam giữa khoảng không
Tấm thân gầy vương dạ chất xóa đông
Thân trai chưa bao giờ thoái công
Dù ngoài kia mây mù bao la bão rồng
Không trải cao vút nang trời
Niềm hy sinh tựa sánh nang đường khơi
Nhưng con chưa từng nói một lời
Rằng thương nhiều yêu nhiều lắm cha ơi