Tình ơ đã quên đi như lòng cô lạnh lùngNgười ơ đã xa xăm bỗng về quá thanh thangÔi áo xưa lồng lồng đã xô ra trời chiềuNhư từng con nước rộng xóa một ngày điêu hươngTình ơ đã vui vỡ nhưng tình vẫn còn đầyNgười ơ đã đi xa nhưng người vẫn quên đâyNhững bước chân mềm mại đã đi vào đời ngườiNhư từng viên đá cuội dẫn vào lòng biển