Ngập người nước mắt nghe tiếng cô theo chồng về nơi xứ xa
Chốn phồn hoa lòng này đau thắc khi trên tâm thiếp hồng kèm theo lá thư
Gửi về nhà ai kia có mang tình yêu trao cô mỗi ngày nuông chiều
Hay là chỉ như cuộc vui nước mắt đôi lại quá nhiều
Đau xót cho thân tự tư hàn,
đò đừa mỗi lướng tình sáng ngang
Nắng chén cô liếu trong đêm tàn,
rồi ôm lấy cô trong mơ màng
Mà nói là nhà mình nghèo,
không lấy được cô,
phận con gái dưới tròn chữ hiếu
Sao này lại cổ lấy chồng khác,
mang tiếng ác được cuộc sống tôi đầy trông dân
Nhưng tại sao tôi càng cố gắng thì tôi càng nhớ càng không quên
À mà thôi, nơi thành đô lời hoa mỹ
Cô bước đi theo người ta,
khoác lũ đào thú xa xỉ
Bởi tôi vương cái chữ tình đặc nặng này trong tim
Trai nhà quê chân đất nói thương,
cả cuộc đời thu mãi kiến phai công cố
Phải kia có mang tình yêu trao cô mỗi ngày nụ trìu
Hay là chỉ như cuộc vui nước mắt đôi lại quá nhiều
Đau sóng cho thân tôi cơ hàn
Đỏ đưa mỗi lương tình sáng ngang
Nắng chén cô liếu trong đêm tàn
Rồi ôm lấy cô trong mơ màng
Nhận ra tôi đã sai từ lâu
Cứ giữ người dương trong đầu
Thìm hồng kia trao đến tay tôi mới ngờ ngàng
Nhìn cô xanh bước bên người ta
Áo hoa lùa la nhung gắng
Tại sao tôi không thể quên đi một người dương
Hợp rồi tan, cua rồi buồn, xe đắp, ân tình rồi thương đau
Cầu bước theo chồng,
tôi ở lại nơi chốn quê nghèo còn dương máu
Phải gậy, mang dương góa, ước ca đời được bên cô
Nhưng mà nơi phố thị tôi đâu được mời khi toàn xe hơi đi trên phố
Tôi cười trong hơi men,
kể đời chán ghét hoặc chê khen
Đâu ai lưu luyến ân tình đứt toàn,
sao người đành bốn chén
Đêm về mưa rớt mắng miếng cay,
đô thanh chảy thảm người đi ngay
Tôi bước vô nơi đầy yêu quạnh,
cố gẫn được về làm chi đây?
Tôi ôm đau thương vẫn vỡ người dưng nơi này
Lức mắt chan mây khi đêm một mình ai thấy?
Nhìn ra tôi đã sai từ lâu cứ giữa người dưng trống đầu
Thiềng hồng kia trao đến tay tôi mới ngờ ngàn
Nhìn cô xoánh bước bên người ta áo hoa lùa nhung góc
Sao tôi không thể quên đi một người dương