Tư vết trăng xóa rơi rơi trên thân liệu sầuLấp kín lối nơi rừng núi caoChấp nét búa thơ ai ngần lên mất trờiTừ chốn nhân trang thiêngNắng tinh nhân ta đầy thân cuốn tiếu sinh dưới trầnNguyên nhân bát ngàn đời không gần tiền ái nhânMặc lời trời duyên kia đàn hồng cơ kéo ta đến gầnTuy nhắc điêm được ở bên vinh du nhớCàng xa lên biến đườngTrời ban chiều thu hồnNhư thần cháy tuyVà chẳng đỡ xa cãiChẳng vượt trong cây miên mùa sông tư phương của chúng ta để đến đâyMặc lại trời xuyên kia đắng hồng tơ vẽo ra đến gầnTuy nhất niềm được ở bên thền thương nhớTín đàn phát lên thiết đưaTrời ban chiếu thu hồnĐưa thần cháy quýPhá trầm đờ xóa cáiTràn cượt trong đời mây mùa sáng tươiHương hôn chung xa đời bến đê nơi