Thăng người một chiều thu tín,
có mưa ngâu đã thôi điên cuộn
Lá nâu nào thôi lưu lững lá rơi về đâu hay lên thiên đường,
rồi đánh khép lại một vòng đời
Tháng Mười cho anh,
cho em, cho những tính chư quên cuốn theo cơn mưa đinh
Tháng Mười là anh thỏa ý để em đợi những hy vọng không thành
Còn tháng Mười mà thu đem đến sẽ cho em những bình yên trong lành Thay cho anh,
ai đưa em đi trên những con đường vạn người
Để anh lại với những hình ảnh của em
Thi thoảng cười hạt nắng rơi lên trên nhánh lá,
hạt nắng tưới vào tâm hồn mình
Đừng buồn mỗi khi thi nhớ,
vì còn nhớ là ta còn tình
Kí ức phủ phong rêu,
trời tháng mười như trong veo
Nghe đâu đó có lời thì thầm của anh hòa vào tiếng thông reo
Thầy anh hàng ghê đá lại choàng tay ôm em dưới đèn rồng
Gió thầy anh thỏa qua đây gấp em buồn
Đến bên em em mang nhẹ vút mái thóc em
Thú thầy anh đưa lối em về trên công dốc đêm
Tháng mười ru em em đêm
Vì anh là mưa nhẹ rơi về nơi đâu
Em là thú trong thư chiếc lá nâu
Đợi chờ một người nào bận khoăn
Mùi cơn mê thấy đâu em đi tìm
Rồi anh lặng im
Thời gian thì cứ quay
Em chạy theo gọi nhưng chẳng có ai
Ai Ai
Mây tàn đưa em nắng tháng mười
Lại vắng xanh trên sân nhà mau
Gió heo mây về lòng thủ đô
Hoàng hôn theo mây vàng sao xuống
Có đôi chân trời về trốn ngủ mơ
Hạ đi qua có trăng nước lửa
Nhưng sao giọt nắng vô tình vương tin
Mái tóc em như mái bồng bồng
Cho anh nhụ em là lẽ đương nhiên
Tháng mười của em thế nào
Có còn như những gì ta hứa
Ngày yêu tư, ngày cưu gom lại chỉ thoảng đồng nam
Thấy mùi hoa sơ chân trốn dẳng đường
Bụi phấn cú vẫn còn vương vấn trên góc bằng bồ lô
Heng góc tường ngay đó vô tình làm quên và coi nó như lẽ thương
Đôi ba lời muốn nhắn gửi xin gửi lại với trời
Mây tháng mây còn ném bình lắm như nắng hoàng hôn chiều hồ tây
Nếu yêu em chỉ là mộng tường anh muốn chìm vào trong giấc mơ đêm
Và tháng mười ơi hãy thay lòng anh để làm tất cả mọi thứ cho em một thời thanh xuân
Tưởng như đi qua trong gió bánh đàn để mọi phiền lo bền tan đâu hết khi nhìn thấy em dâu vá dãy bàn
Anh đã bước qua ba biển khổ tưởng như tim mình trai sẵn nhất
Nhưng mọi thứ khác đi nhiều lắm khi có phút nào hay ta chẳng mất
Vài một chuyện từ ngày xưa anh yêu lại quá trang vớ
Và chẳng có bóng mình em làm nở ký chuột mình như đang thở
Cho phút giây nào suy tư khi anh và em ngồi đối
Diễn thắng mười năm ấy sẽ là hồi ước dù chưa một lần ta nói chung
Chẳng một ai ngoại trừ em
Để cầm mơ thăng người dài hơn
Mở vai cơn giữa lòng thành phố
Anh mong cuốn sâu đôi chân em đi về
Và vài câu nói lần sau quê
Những nỗi nhớ sẽ tạo vào mây trời
Gió cố nhắn với em nhật bôi lời
Thời gian cho ai ta về đâu?