Tâm áo ấy bay lâu nàyCon thường vẫn mặcĐể nhớ ngày chúng con về Hà BắcQuần nhau với giặc ápCon danh thêm nên các mẹ giàLại phải đứng thâu đêm vangTâm ao ấy bấy lâu nay còn quý hơn cơm gạoĐời mẹ eo trong áo rách,áo rách liên thươngCác con ra đi đã mấy chiến trườngVang theo cả tình thương của mẹLà kỳ thaycon vi như thếBông khi nào trột nhớ hậu phươngVì đường đang xa mà đôi chân nên quẻTrái tim này dùng cháy yêu thươngTâm áo ấy bấy lâu ngàyconthường vẫn mặcĐể nhớ ngày chúng con về Hà BắcCùn nhau với giặc áo con ránh thêmNên các mẹ già lại phải thức đầu đêm vàngTâm ao ấy bấy lâu nay còn quý run cơm gàoGửi mẹ nghèo trong áo rách,áo rách nên thươngCon ra đi đã mấy chiến trường mang theo cảtình thương của mẹTa kỳ thay con đi như thế,bóng khi nào trợt nhớ hậu phươngĐi đường đáng xa mà đôi chân nên khỏeTrái tim này rừng cháy yêu thương,mọi gian lao bề con ta sàn xẻHội gián lao bê con ta san sẻNhắm chân trời ràng rỡ anh Dương