Bài hát: Sương Tuyết Ngàn Năm - Tiêu Ức Tình
Mùi hương cánh hoa lê
Vương trên tà áo ai thoáng qua giữa dòng người tấp nập
Đằng sau bức màng nhung chỉ là sự tĩnh lặng cô đơn
Chỉ nghe thấy tiếng chim vàng anh ríu rít trên cành
Càng cơn gió nhẹ lướt qua từng kẽ tay.
Ta ngồi trên thuyền
Đem mái chèo nhỏ gạt đi hết sương mù mờ mịt
Thời gian như nước trôi nhanh
Cảnh tượng tươi đẹp trước mắt
Trong phút chốc đã héo úa tàn phai
Gió đã tàn, nồng ấm đã tan
Im lặng chồng chất, tĩnh mịch bủa vây
Dung mạo này dưới trăng càng hiện rõ
Khi hoàng hôn đã tàn
Cảnh sắc sớm chiều cũng trở nên mờ ảo
Ta quay đầu bước lại đường xưa
Giữa nghìn trùng mây khói, rốt cuộc ta là ai
Chỉ một đêm mưa rào phảng phất
Cũng đủ lấp đầy đúng sai giữa nhân gian
Đợi đến đêm trung thu trăng tròn
Ta sẽ đến gõ cửa hỏi thăm
Phiến đá ấy đã phủ đầy rêu xanh
Dòng nước chảy bào mòn theo năm tháng
Cạn hết chén rượu nồng
Vẫn không tháo gỡ đươc mối duyên tình vấn vương
Bờ mi người long lanh diễm lệ
Thấp thoáng những vui buồn cùng sương tuyết người đi
Trên lầu son gác cao
Bụi bay sương mờ theo ánh sáng cô liêu
Phiến đá năm nào hiện lên trong phút chốc
Những cành hoa cũng rơi đầy nơi ấy
Mùi cỏ thơm cũng ngào ngạt đầy sân
Ta dựa vào lan can
Trên chiếc bàn vẫn còn lưu hai chén rượu ngọc
Ta nhắm mắt nghe gió thổi qua lá cây xào xạc
Tựa như có tiếng ai cười giòn giã
Còn vấn vương nơi mái hiên này
Mây trôi hờ hững, tiếng ve sầu kêu vang
Mưa rơi từng giọt, tí tích lăn tăn
Ta cầm bút vẽ ra đường nét của nhân gian này
Lần đầu gặp nhau
Đã định sẵn tình duyên tam kiếp
Ta quay đầu bước lại đường xưa
Giữa nghìn trùng mây khói, rốt cuộc ta là ai
Chỉ một đêm mưa rào phảng phất
Cũng đủ lấp đầy đúng sai giữa nhân gian
Đợi đến đêm trung thu trăng tròn
Ta sẽ đến gõ cửa hỏi thăm
Phiến đá ấy đã phủ đầy rêu xanh
Dòng nước chảy bào mòn theo năm tháng
Cạn hết chén rượu nồng
Vẫn không tháo gỡ đươc mối duyên tình vấn vương
Bờ mi người long lanh diễm lệ
Thấp thoáng những vui buồn cùng sương tuyết người đi
Mùa hoa lê tháng ba
Đã bao lần hoa nở rồi hoa tàn
Đầu cọ nhiễu xuống nét trắng rồi nét đen
Đan xen trong bức họa không thể nào kiểm soát
Đợi đến khi ánh trăng lại tròn
Đợi đến khi mặt trăng in bóng dưới dòng sông
Thì ta vẫn sẽ ở lại đây đợi người
Nơi mái đình này, ta ngoái đầu nhìn lại
Dẫu ngàn năm sau ta vẫn sẽ nhớ được người là ai
Một đêm trăng sáng tịch liêu
Cũng đã đủ vẽ nên đúng sai giữa nhân gian
Đợi đến khi kí ức này thức tỉnh
Mới nhìn thấy nước mắt người rơi trong cơn hoảng loạn
Mười *** đường dài lá phong phủ kín
Sau màn nhung ai chau mày đau khổ
Trong giấc mộng tìm kiếm cõi bồng lai
Người từ biệt bước vào vòng luân hồi
Mong kiếp này sẽ lại được gặp nhau
Đôi mi người ngấn lệ vì sương tuyết đau thương