Bài hát: Sương Tuyết Ngàn Năm - Tây Qua Jun, Lạc Thiên Y
Líhuā xiāng, chán zhuóyī jiǎo lüèguò xīrǎng
fù qiāo rù hóng lián shēn zhàng
tīng zhī tóu huánglí dǒuqú er, xì fēng rào zhǐ tǎng
zuò chuán fǎng, lán jiǎng bō kāi wù'ǎi mímáng
bù jué yǐ yī rì guòbàn
guòyǎn de cōngyù fēngguāng, xīshù fànle huáng
tuì jǐn wēndù de fēng, wú yán qiānyǐn zhōng
biàn qīngxīle zài cǐ de méimù
mùsè de xiāoróng, yǐnyuēle huìshuò cōnglóng
zài zhè lǎo jiē huímóu, yānyún zhōng zhuīsù wǒ shì shuí
zhǐxiāo mùyǔ diǎndī, biàn zúyǐ fěnshì zhè shìfēi
dài zhè yuè sè yǒng qǐ, shéi rén qīng kòu zhè ménfēi
tái lǜ qīng shíbǎn jiē, bānbóle liúshuǐ bān suìyuè
xiǎo zhuó sān zhǎn liǎng bēi, lǐ bù qīng chánrào de qíngjié
zài nǐ nà dànmò méi jiān, piējiàn lí rén de xǐ bēi shuāng xuě
lóugé xiàn, chén fēi wù sàn yíng guāng piánxiān
xiǎnlù chū bānbó shí jiē
rùyǎn shì luòyīng fēn rán, fāng cǎo rù shēn yuàn
píng lángān, xiǎo zhuō shàng zhì qióng shāng liǎng zhǎn
hé yǎn tīng qīngfēng shū yè
sì céng yǒu huānshēng xiào yán, yíngrào zhè gāo xuān
yún dòng jìjìng míng chán, yǔ zhuì jī yī lián
cūn cā diǎnrǎn gōulè zhè shìjiān
yuánqǐ de yīyǎn, dìnggéle sān shēng qiānnián
zài zhè lǎo jiē huímóu, yānyún zhōng zhuīsù wǒ shì shuí
zhǐxiāo mùyǔ diǎndī, biàn zúyǐ fěnshì zhè shìfēi
dài zhè yuè sè yǒng qǐ, shéi rén qīng kòu zhè ménfēi
tái lǜ qīng shíbǎn jiē, bānbóle liúshuǐ bān suìyuè
xiǎo zhuó sān zhǎn liǎng bēi, lǐ bù qīng chánrào de qíngjié
zài nǐ nà dànmò méi jiān, piējiàn lí rén de xǐ bēi shuāng xuě
sān yuè líhuā xuě, jǐ zài kāile yòu bài
bǐ fēng zǒu hēibái, dānqīng zhōng chuānchā wúnài
bǐ shí nà wān er yuè, hé shí chū xiàn yú jiāng pàn
ér wǒ yòu zài dài hérén
zài zhè tíng tái huímóu, qiānnián hòu yì qǐ nǐ shì shuí
zhǐxiāo yuè sè yǐnyuē, biàn zúyǐ gōulè zhè shìfēi
dài zhè huíyì yǒng qǐ, huǎnghū zhī jiān yǐ xià lèi
fēng hóng shílǐ cháng jiē, hóng lián hòu shéi rén cùzhe méi
yáo mèng sāngzhú táoyuán, lúnhuí zhōng céng dàobié dì dìdiǎn
yuàn jīnshēng zài xiāng jiàn, xiāoróng nǐ méi jiān bēiqī shuāng xuě
Mùi hương cánh hoa lê
Vương trên tà áo ai thoáng qua giữa dòng người tấp nập
Đằng sau bức màng nhung chỉ là sự tĩnh lặng cô đơn
Chỉ nghe thấy tiếng chim vàng anh ríu rít trên cành
Càng cơn gió nhẹ lướt qua từng kẽ tay.
Ta ngồi trên thuyền
Đem mái chèo nhỏ gạt đi hết sương mù mờ mịt
Thời gian như nước trôi nhanh
Cảnh tượng tươi đẹp trước mắt
Trong phút chốc đã héo úa tàn phai
Gió đã tàn, nồng ấm đã tan
Im lặng chồng chất, tĩnh mịch bủa vây
Dung mạo này dưới trăng càng hiện rõ
Khi hoàng hôn đã tàn
Cảnh sắc sớm chiều cũng trở nên mờ ảo
Ta quay đầu bước lại đường xưa
Giữa nghìn trùng mây khói, rốt cuộc ta là ai
Chỉ một đêm mưa rào phảng phất
Cũng đủ lấp đầy đúng sai giữa nhân gian
Đợi đến đêm trung thu trăng tròn
Ta sẽ đến gõ cửa hỏi thăm
Phiến đá ấy đã phủ đầy rêu xanh
Dòng nước chảy bào mòn theo năm tháng
Cạn hết chén rượu nồng
Vẫn không tháo gỡ đươc mối duyên tình vấn vương
Bờ mi người long lanh diễm lệ
Thấp thoáng những vui buồn cùng sương tuyết người đi
Trên lầu son gác cao
Bụi bay sương mờ theo ánh sáng cô liêu
Phiến đá năm nào hiện lên trong phút chốc
Những cành hoa cũng rơi đầy nơi ấy
Mùi cỏ thơm cũng ngào ngạt đầy sân
Ta dựa vào lan can
Trên chiếc bàn vẫn còn lưu hai chén rượu ngọc
Ta nhắm mắt nghe gió thổi qua lá cây xào xạc
Tựa như có tiếng ai cười giòn giã
Còn vấn vương nơi mái hiên này
Mây trôi hờ hững, tiếng ve sầu kêu vang
Mưa rơi từng giọt, tí tích lăn tăn
Ta cầm bút vẽ ra đường nét của nhân gian này
Lần đầu gặp nhau
Đã định sẵn tình duyên tam kiếp
Ta quay đầu bước lại đường xưa
Giữa nghìn trùng mây khói, rốt cuộc ta là ai
Chỉ một đêm mưa rào phảng phất
Cũng đủ lấp đầy đúng sai giữa nhân gian
Đợi đến đêm trung thu trăng tròn
Ta sẽ đến gõ cửa hỏi thăm
Phiến đá ấy đã phủ đầy rêu xanh
Dòng nước chảy bào mòn theo năm tháng
Cạn hết chén rượu nồng
Vẫn không tháo gỡ đươc mối duyên tình vấn vương
Bờ mi người long lanh diễm lệ
Thấp thoáng những vui buồn cùng sương tuyết người đi
Mùa hoa lê tháng ba
Đã bao lần hoa nở rồi hoa tàn
Đầu cọ nhiễu xuống nét trắng rồi nét đen
Đan xen trong bức họa không thể nào kiểm soát
Đợi đến khi ánh trăng lại tròn
Đợi đến khi mặt trăng in bóng dưới dòng sông
Thì ta vẫn sẽ ở lại đây đợi người
Nơi mái đình này, ta ngoái đầu nhìn lại
Dẫu ngàn năm sau ta vẫn sẽ nhớ được người là ai
Một đêm trăng sáng tịch liêu
Cũng đã đủ vẽ nên đúng sai giữa nhân gian
Đợi đến khi kí ức này thức tỉnh
Mới nhìn thấy nước mắt người rơi trong cơn hoảng loạn
Mười *** đường dài lá phong phủ kín
Sau màn nhung ai chau mày đau khổ
Trong giấc mộng tìm kiếm cõi bồng lai
Người từ biệt bước vào vòng luân hồi
Mong kiếp này sẽ lại được gặp nhau
Đôi mi người ngấn lệ vì sương tuyết đau thương