Ta thấy tâm hình đôi môi
Ở trên môi nụ cười
Lúc đó ta chẳng nghĩ gì
Để tôi trẻ lãng phí
Đâu ai nghĩ thời gian trôi
Đi qua nhanh như thế
Tháng năm qua còn gì
Trong đêm mưa bay có phải
Rằng mình đã quá lớn
Chẳng còn vui như lúc xưa
Tháng năm tời thơ
Nhớ những buổi chiều nắng cháy
Thà hôn phiêu du khắp nơi
Có khi nằm mơ
Ai mang cơn gió lên lây nhành hoa
Rồi đưa đi đâu đó nơi phương trời xa
Chẳng cần phấn thơm bầm bùng đống ***
mịt mà khói xương trong thiết đêm yêu quả anh
con xe lau cống đi xuyền màn đêm
mùi hướng trên mai tóc như xoa điêu thêm
lòng dù bấm bênh trong chành lênh đánh
la la la la la la la la laaa
ngày tháng lập vòng tuần hoàng dòng thời gian lập ly lập lại
từ lúc mới vừa lọt lòng rồi bắt đầu tập đi tập chạy
đặt chân khám phá ngoài kia nhìn rõ thế giới rộng lớn ra sao
một ngày trở thành ai đó như là những gì mẹ ước ba ao
Con mẹ ba ưu làm bác sĩ,
còn mẹ mẹ thành đẹp doanh nhân
Tham vọng trở thành động cơ cho một xã hội vận hành nhanh chân
Họ muốn con mình về đích lý do bao biển đủ điều trá hình
Hành công không nằm ở đó nó phải thực hiện qua nhiều quá trình
Nên con muốn mình vi vu,
như đàn chim đang xãi cánh
Vượt chùm núi ngang khơi xa,
qua dòng hạ lưu nơi bãi vắng
Sống cho hết đời thanh xuân,
không một giây nào lãng phí
Dù có là người công nhân,
như cuộc đời do mày quản lý
Ta muốn là một hạt nắng,
hòa mình vào mây xanh biếc
Như dòng suối chạy về ngu,
chạy vào con tim thăng khiết
Hoa cánh, đồng, lúa, vàng, núi Cần nơi cúi, vô công túi, tiền không ngúi Vì chỉ có cơm trắng bành muối
Vì ai mang con gió nên lây nhìn hoa
Rồi đưa đi đâu nó nơi phương trời xa
Chẳng cần phấn thơm,
bầm bùng đống giơm
Mịt mà khói xương trong thiết đêm hiều quạnh
Tôi sẽ lóc cống đi xuyên màn đêm
Mùi hướng trên mai tóc như xoa điều thêm
Lòng dù bấm bênh trong trành lệnh đanh
La la la la la la la la la la...
Một lần được đặt cây bút xuống,
viết những gì từng ước muốn
Thả tâm hồn này trôi như con cá bơi vào dòng nước cuốn
Nhìn lại chuyến hành trình đời mình đã từng băng đèo
Vượt rừng lòi súi để mới tìm lại chính cõi nguồn và
Đó sẽ là một ngày mặt trời vương lên đỉnh núi cao
Sống như là những đứa nhóc không bao giờ nhìn vào tối nhau
Bởi vì tao là tao,
không ai có thể là bạn sao
Càng không gì có thể ngăn cản tao kể cả những quảng giao của những nút quảng cao
Đời này gian nang,
chiều lang thang, từ Long An qua tới An Giang
Trong chân, lên đền, trên vân để tìm bến đến
Không có tên, những điều thân quen,
những ngày làm công ăn lương
Tôi là thằng dân đen,
mênh mông trong những đêm đông
Trên sông có tuyệt cố sống,
tô màu sơn, cho ngày mai Áp lực, phát bật, dù lần xác bật
Tao muốn rơi vào tự do còn hăng chết ở trong căn ghét trật
Để nhìn thấy được ấm bình minh,
tôi phải về sớm học cách
Mở cửa sổ và mày sẽ hiểu thời gian là gì
Khi bánh mì trên tay đem gặp vợ nữa Yeah
Đã từng có một khoảng thời gian
Tao chẳng thể viết được câu nào
Và thứ tao sợ nhất là cây mai
Quá nhiều áp lực và lo toan trên vai mẹ tôi
Quá nhiều áp lực và lo toan
Thành con trai mẹ lớn là trưởng thành hơn
Và cho con đỗ đốn để bỏ ngoài tay
Là mấy thằng khốn vô tình
Con biết mình to gan
Nhưng mà đôi lúc thì chỉ là hai cách nhỏ ngoài không gian
Tao sẽ rap cho cuộc đời thêm 100 năm nữa
Và tao sẽ mãi là một gọn đút mà không cần ai chấp nữa
Rồi đưa đi đâu đó nơi phương trời xa
Chẳng cần phấn thơm bầm bùng đống ***
Mịt mà khói xương trong tiếp đêm hiu quảnh
Có xe lóc cống đi xuyên màn đêm
Mùi hướng trên mai tóng như xoa tiêu thêm
Lòng dù bấp bênh trong chành lênh đênh
La la la la la la la la laaaaaa