Chiều nay ai đó nhắc đến đôi ta ngày xưaAnh bỗng nhận ra em không còn đây nữaThành phố ấy mình từng từng rất vuiCho đến khi một người đi bỏ lại đây mỗi aiCho đến một ngày anh học được cách yêu emVì em đã lạc mất giữa mảnh mông ngườiAnh nhận ra trong từ giọt nước mắt có những ngườiLà mất nhau sẽ không còn gặp lạiDẫu này cuộc chúng ta biết sẽ đi về đâuMột đường buông tay là xa cách cả một đờiSau này chẳng thiếu gì chỉ là mình chấp nhận mỗi ngàyThiếu nỗi tình ký ức anh gửi vào mây baDẫu này cuộc chúng ta sẽ bước tiếp con đường xaVui buồn rồi sẽ qua cùng hạnh phúc cho riêng mìnhDẫu đường đời dễ đổi anh mong rồng bão sẽ dừng lạiVới em, một ngày sau,anh vẫn mong gặp lại emLạc mất giữa mình bằng ngườiAnh nhận ra,trong tù dọn nước mắt có nhân ngườiLạc mất nhau, sẽ không còn gặp lạiSau này của chúng ta,biết sẽ đi về đâuMột lần bước tay,lật xa kết cả cuộc đờiSau này chỉ thiếu gì chỉ là mình chấp nhận mỗi ngày Thiếu nhau,từ ký ức,anh gửi vào máy baySau này của chúng ta,sẽ bước tiếp con đường đông xaVội mình rồi sẽ qua cùng hạnh phúc cho riêng mìnhDù đường đời sẽ tối anh mong rằng bão sẽ dừng lại với emCuộc đời sau anh vẫn mong gặp lại emSau đời của chúng ta biết sẽ đi về đâuMột lần buông tay lất xa cánhcả một đờiDù này chẳng thiếu gì chỉ là mình chấp nhận mỗi ngàyThiếu nhau lượng kí ức anh gửi vào mây baChâu đề của chúng ta sẽ vô tiếp con đường xaVui buồn rồi sẽ qua lại cùng hạnh phúc cho riêng mìnhDù lần rẽ đôi anh bóng dòng bão xa dừng lại với emMột ngày sau anh vẫn mong gặp lại emMột ngày sau anh vẫn mong gặp lại em