Ver1:
Nổi pùn đọg lại, khi bít đc nhìu đìu
Lòg bất chợt buôg thả, khi nhận ra e ko iu
Thôi cứ để tìh ra đi, và xem như chưa từg thấy
Mag tất cả viết vào giấy, ta thắp ngọn lửa đốt cháy
Để gió cuốn đi tan tro, nhưg hìh bóg vẫn còn đây
Để đánh tan đi nổi pùn, nhưg sao a vẫn còn thấy
Có lẽ ko thể quên, bít người ghét ta nhìu l'
Ta chấp nhận ko oán than, ngặm đắg iu ng` say đắm
Đc thấy e cười, là nìm h/p riêg ta
Nhữg lúc a thấy e pùn, trog lòg lại càg xót xa
Bít làm sao, khi 2 khoảg cách xa tận chân trời
Mún làm vì sao, để có thể bay tới bên e ko rời
Cảm giác qen thuộc, chỉ là cảm giác nhất thời
Vậy ng` có nhớ nhữg ngày xưa vì ta mà lệ ng` rơi
Nhữg lời giả dối, với ta chỉ như là trog giấc mơ
Quên đi e thì rất dễ, nhưg ta vẫn chìm trog mơ
Ver2:
A ko cam tâm, vì a đã qá iu em
Làm sao bõ đc tìh cảm và nhữg ngày ta đã qen
Uh thì đúg r, quen thuộc với nhau suốt mấy năm trời
Chỉ dùg 2 từ là có thể đáh đổi suốt mấy năm trời
Chấp nhận đc ko, ng` a iu ra đi
Mag h/p của riêg a, e trao người khác làm chi
Nhữg ngày thág đó, có lẽ a sẽ ko bao h` quên
Nhớ về e, nhớ về tìh và nhữg khi ta kề bên
Ánh mắt, bờ môi, người ko iu ta thôi
Nhưg ta vẫn giữ ánh mắt, và ta vẫn giữ bờ môi
Đêm lại dài, 1 mìh cô đơn nhớ e thêm lạnh
Và đêm lại dài, 1 mìh a ko có e bên cạnh
Nỗi nhớ nào sẽ vơi, khi nỗi nhớ sâu lắng
H/p chìm vào ảo mộg, như cơn gió thoảg sau nắng
Rồi 1 ngày, e sẽ nhận ra tình cảm mog manh
Cũg là ngày, e đánh mất tình cảm trog a