[Ver 1]:
Trở về miền tây trở lại cái nơi in dấu của sự bắt đầu
Nơi thả hồn vào gió lắng biển dưới ánh nắng là lớp da nâu
Như một lá thư cứ nhớ mãi khắc sâu trong tôi bao kỷ niệm
Kiên giang quê hương tôi đó cái tên đã ăn sâu vào trong tim
Sẽ chẳng quên được đâu với một buổi sáng được bắt đầu
Những quán cafe trải dài trên biển nơi tâm điễm những người nơi đâu
Điều đó đã trỡ thành thói quen với bao cảm xúc tôi chưa dấu
Có khó gì đâu khi tung cửa sổ để bắt gặp thành phố nơi đây
Nơi đô thị người xe tấp nập với đồng tiền qua từng ngày
Vẫn câu đồng tiền không bao giờ đủ vì tham vọng không bao giờ đủ
Với các quán bar, càfe già, kể cả những quán nhậu phố đống đa
Nó tồn tại mãi theo thời gian và sẽ không bao giờ ngủ
Nơi này cổng tam quan nơi in dấu cái lịch sử nơi đây
Vui vì có đình nguyễn nơi mang sự chen chúc đến chốn này
Chẳng hề thiếu thứ gì kể cả vui buồn vẫn còn đấy
Xen lẫn vào đó là những kỷ niệm đong đây vẫn mãi còn đây.
[Ver 2]:
Va đây là rạch giá, thành phố đầy phồn hoa
Nơi đây tràn ngặp tình người và chẳng thiếu thứ gì cả
Từ quán nhậu cho đến quán bar, cafe lề đường cho tới massa
Chỉ cần trong túi nhiều tiền thì người làm vua chính là ta hah
Cổng tam quan là nơi thu hút mọi sự chú ý của khách qua đường
Phố đống đa là nời hội tụ những quán nhậu đến từ mọi hướng
Khu lấn biển là nơi dành cho những cặp uyên ương, có người yêu mà dắt xuống đây thì chẳng khác nào lên thiên đường
Và khi rạch giá về đêm, mọi thứ trở nên tấp nập
Các em gái bắt đầu ra đường, nhìn em nào cũng rất là xinh
Các chàng trai cũng rất nhiệt tình và mõi người là một người lính
Khu công viên là nơi yên tinh nhug dat biet rat nhieu bede nhin ngoai hình thi rat la phe thuc chat ben trong la hang cua khua
Và cuộc sống ở nơi đây, vốn dĩ rất bình thường, nếu ai hỏi đây là đâu thì xin đáp lại là rạch giá đó.
[Ver 3]:
Kiên giang tồn tại mãi theo năm tháng cùng bao thủ đoạn đang đùa giỡn
Trải ngiệm với những buồn vui bài học đó nuôi tôi lớn
Nhớ lại cái nơi đã đi qua, cái nơi tập tụ cùng đi ca
Kể cả quán nhậu, những quán bar nơi massa hay la cà
Nhớ cái lúc cả đám ngồi trước tượng nguyễn những đêm đó
Mang trong người hơi men với cơm dương châu ngồi ăn rồi chém gió
Ngày đó tìm nơi đâu dù rạch giá có đổi thay
Nhưng trong tôi rạch giá vẫn vậy vẫn sống mãi trong tôi qua từng ngày
Kiên giang là người bạn đời chia sẽ vui buồn mỗi khi say
Hãy coi đây là lá thư khi ai đó không ở chốn này
Món ăn ngon chai rượu cạn mỗi khi nhắc đến vẫn con say
Những con sông dài chãy ra biễn như dòng sữa mẹ qua từng ngày
Người bạn tôi ơi người tri kỷ nay ở nơi đâu
Có nhớ đến quê hương mái trường củ mỗi khi ngồi học cùng nhau cam xúc không thể dấu một bài nhạc được viết ra với bao cảm xúc không bình thường.