Bài hát: Phi Ngư - V.A
花開五葉春幡 雪擁禪機寒山
問蒼天 何色相撩我心弦
休道蓮心不染 殘局數子難參
問青山 尋哪處忘卻塵寰
隔水望太極莫名蕭索
歡喜佛 驚了夢裡南柯
未悟我之求不得
莫作拈花而笑說
子非魚 如何知我心呵
蓮帶兩色,一色謂之生,一色謂之死。
人隨兩念,一念謂之離,一念謂之留。
生之時,千般蹉跎,離於世。
死之時,萬般嗟嘆,留於世。
東風不馭孤劍 大道返本歸元
手心繭 九轉歸一終無眠
千華客照蒲團 眼觀無妄悲天
眉間緣 此生彼滅光景變
歡喜佛 驚了夢裡南柯
隔水望太極莫名蕭索
莫作拈花而笑說
未悟我之求不得
子非魚 如何知我心呵
隔水望太極莫名蕭索
歡喜佛 驚了夢裡南柯
未悟我之求不得
莫作拈花而笑說
子非魚 如何知我心呵
PINYIN
(Wǔ)
Huā kāi wǔ yè chūn fān xuě yōng chán jī hán shān
Wèn cāng tiān hé sè xiàng liāo wǒ xīn xián
(Hán)
Xiū dào lián xīn bù rǎn cán jú shù zi nán cān
Wèn qīng shān xún nǎ chù wàng què chén huán
(Wǔ)
Gé shuǐ wàng tài jí mò míng xiāo suǒ
(Hán)
Huān xǐ fú jīng le mèng lǐ nán kē
(Wǔ)
Wèi wù wǒ zhī qiú bù dé
(Hán)
Mò zuò niān huā ér xiào shuō
(Hé)
Zi fēi yú rú hé zhī wǒ xīn ā
(Wǔ)
Lián dài liǎng sè, yī sè wèi zhī shēng, yī sè wèi zhī sǐ.
(Hán)
Rén suí liǎng niàn, yī niàn wèi zhī lí, yī niàn wèi zhī liú.
(Wǔ)
Shēng zhī shí, qiān bān cuō tuó, lí yú shì.
(Hán)
Sǐ zhī shí, wàn bān jiē tàn, liú yú shì.
(Hán)
Dōng fēng bù yù gū jiàn dà dào fǎn běn guī yuán
Shǒu xīn jiǎn jiǔ zhuǎn guī yī zhōng wú mián
(Wǔ)
Jiān huá kè zhào pú tuán yǎn guān wú wàng bēi tiān
Méi jiān yuán cǐ shēng bǐ miè guāng jǐng biàn
(Hán)
Huān xǐ fú jīng le mèng lǐ nán kē
(Wǔ)
Gé shuǐ wàng tài jí mò míng xiāo suǒ
(Hán)
Mò zuò niān huā ér xiào shuō
(Wǔ)
Wèi wù wǒ zhī qiú bù dé
(Hé)
Zi fēi yú rú hé zhī wǒ xīn ā
(Wǔ)
Gé shuǐ wàng tài jí mò míng xiāo suǒ
(Hán)
Huān xǐ fú jīng le mèng lǐ nán kē
(Wǔ)
Wèi wù wǒ zhī qiú bù dé
(Hán)
Mò zuò niān huā ér xiào shuō
(Hé)
Zi fēi yú rú hé zhī wǒ xīn ā
VIETSUB
Một hoa năm cánh, lá cờ xuân, tuyết phủ Thiền cơ nơi núi cao rét lạnh
Hỏi trời biếc sắc độ nào gảy cung đàn lòng ta ?
Đừng nói tim sen không nhiễm bụi!
Cờ tàn, đếm quân, không nhúng tay vào được nữa
Hỏi núi xanh nơi nào lãng quên cõi trần?
Cách sông trông Thái Cực tiêu điều vắng lặng chẳng biết vì sao
Phật Hỷ Hoan giật mình trong một giấc tam kha
Chưa giác ngộ, ta cầu chẳng được
Không cần ai niêm hoa mà cười nói
Người chẳng phải cá, sao biết được nỗi lòng ta?
Sen mang hai màu, một màu là sinh, một màu là tử
Người mang hai niệm, một niệm là đi, một niệm là ở
Lúc sinh, ngàn vạn phí hoài, rời hậu thế
Lúc tử, muôn vàn tiếc thương lưu hậu thế.
Gió đông chẳng ngự cô kiếm, trên đường lớn trở về với nguyên sơ
Lòng bàn tay chai sạn rồi, chín lần xoay vần mới được một lần không ngủ
Ngàn hoa khách quỳ đệm cói, mong trời thương cho một quẻ Vô Vọng Mối duyên nơi mi gian, đời này đánh ánh sáng tàn lụi, cảnh xưa thay đổi.
Phật Hỷ Hoan giật mình trong một giấc tam kha
Cách sông trông Thái Cực tiêu điều vắng lặng chẳng biết vì sao
Không cần ai niêm hoa mà cười nói
Người chẳng phải cá, sao biết được nỗi lòng ta?
Cách sông trông Thái Cực tiêu điều vắng lặng chẳng biết vì sao
Phật Hỷ Hoan giật mình trong một giấc tam kha
Chưa giác ngộ, ta cầu chẳng được
Không cần ai niêm hoa mà cười nói
Người chẳng phải cá, sao biết được nỗi lòng ta?
Người chẳng phải cá, sao biết được nỗi lòng ta?