Nếu anh có ngày mới, chỉ cần nói với em một lầnEm sẽ buồn bằng tay, tiến nhiên anh tới bên ai kiaThật sự em rất bị tha, nhưng người làm xua cha với emAnh thấy có được không?Người ta nói ta là đôi, hạnh phúc nhất chẳng đủNhưng người ta chỉ thấy bên ngoài, lại thươngLời nói dối chân thật nhớ, là em chưa bao giờ biết yêuAnh chỉ yêu mình emAnh muốn khoảng cách hai ta, từ thương trở nên lạ xaĐâu biết sẽ có một ngày, hoa lá trở thành sôi đắngAnh nói anh có em rồi, tại sao lại thương người taEm chỉ là cái đường mới, đến xem mặt đời của anhKý ức anh vứt đi đâu, phải chẳng ở nơi vượt sâuEm cố lao xuống êm nhạt, để ghép lại bằng nước mơĐau lắm cũng phải chấp nhận, rằng bữa là của trời mâyChỉ là ngắm quá, sao cây lại mọc xa hoaNgười ta nói ta là đôi, hạnh phúc nhất chẳng đủNhưng người ta chỉ thấy bên ngoàiLời nói dối chân thật nhớ, là em chưa bao giờ biết yêuAnh muốn khoảng cách hai ta, từ thương trở nên lạ xaĐâu biết sẽ có một ngày, hoa lá trở thành sôi đắngAnh nói anh có em rồi, tại sao lại thương người taEm chỉ là cái đường mới, đến xem mặt đời của anhKý ức anh vứt đi đâu, phải chẳng ở nơi vượt sâuEm cố lao xuống êm nhạt, để ghép lại bằng nước mơĐau lắm cũng phải chấp nhận, rằng bữa là của trời mâyChỉ là ngắm quá, sao cây lại mọc xa hoaAnh muốn khoảng cách hai ta, từ thương trở nên lạ xaĐâu biết sẽ có một ngày, hoa lá trở thành sôi đắngAnh nói anh có em rồi, tại sao lại thương người taEm chỉ là cái đường mới, đến xem mặt đời của anhKý ức anh vứt đi đâu, phải chẳng ở nơi vượt sâuEm cố lao xuống êm nhạt, để ghép lại bằng nước mơĐau lắm cũng phải chấp nhận, rằng bữa là của trời mâyChỉ là ngắm quá, sao cây lại mọc xa hoaAnh nói anh có em rồi, tại sao lại thương người taAnh có em rồi, tại sao lại thương người ta*