Verse 1 - ZinNine
Ta đứng một góc ngước mặt lên trời lặng thinh rồi nhìn mây
Ta nằm trên giường với những lo toan bỗng dưng lệ mình cay
Ẩn vào bóng khuất nên không một ai trong bọn họ nhìn thấy
Là vì ta quá nhút nhát không dám đương đầu với cuộc sống này
Đánh mất hết rồi làm rơi tất cả mọi thứ chính tay mình vứt đi
Cố nén làm gì lệ đã muốn tuông che đậy làm chi hãy nấc đi
Vô dụng quá , mọi người đang cố mỉa ta
Ừ cũng đúng thôi , có đôi chân nhưng không chịu khiển mà
Cứ thích ngồi lì , tự nghĩ tự kĩ như một thằng ngốc thôi
Ôm lấy khư khư quá khứ , tìm lại từng cái móc nối
Cố truy cho ra cố lần cho được từng cái chi tiết
Để ghi vào trong để khắc vào lòng mà không cần giấy ghi viết
Mệt chứ , đôi khi ta muốn quỵ xuống gục rồi ngã ngang
Nhưng vì ta đang cố gắng chuộc lại lỗi lầm nên không hề oán than
Hook – JaySol
Anh không còn nhớ vẻ mặt em hình dung như thế nào khi nói lời chia tay
Bao nhiêu vết cắt trên tay anh
bắt đầu xuất hiện lên tỉ lệ nghịch hình bóng anh trong tim em đang dần phôi phai
không còn lẽ phải
kể từ khi tình mình đã vội vã chia làm 2
Mệt chứ! Chẳng lẽ bắt nói hoài những câu than vãng cứ lập đi lập lại vậy sao?
Những góc phố vui mình đợi nhau
Cũng không còn vui khi không còn là của nhau
Có lẽ quăng hình bóng em qua 1 bên thôi
Câu trả lời sẽ xuất hiện cũng tùy thuộc vào thời gian trôi Thôi
Em làm gì cũng tùy em thôi...
Nhưng hãy để anh dõi theo bước chân em đc không ?
Verse 2 - ZinNine
Đã lâu rồi trong tim em chắc gì hình bóng anh còn tồn tại
Sao anh cứ giữ tấm hình để khi nhìn em trong đó rồi lệ cay
Biết làm sao khi .....
Hook – JaySol
Anh không còn nhớ vẻ mặt em hình dung như thế nào khi nói lời chia tay
Bao nhiêu vết cắt trên tay anh
bắt đầu xuất hiện lên tỉ lệ nghịch hình bóng anh trong tim em đang dần phôi phai
không còn lẽ phải
kể từ khi tình mình đã vội vã chia làm 2
Mệt chứ! Chẳng lẽ bắt nói hoài những câu than vãng cứ lập đi lập lại vậy sao?
Những góc phố vui mình đợi nhau
Cũng không còn vui khi không còn là của nhau
Có lẽ quăng hình bóng em qua 1 bên thôi
Câu trả lời sẽ xuất hiện cũng tùy thuộc vào thời gian trôi Thôi
Em làm gì cũng tùy em thôi...
Nhưng hãy để anh dõi theo bước chân em đc không ?
Verse 3 – KaiSoul
Nhìu lúc ...chỉ muốn trách bản thân...sao k thể vượt wa...
Đêm vội vàng...ngồi tự kỉ...cứ mặc thời gian trôi vội vã...
Ngước nhìn phía trc...bỏ mặc phía sau...
Cứ nghĩ như vậy sống cùng hiện tại...thực sự k cần “kính chiếu hậu”...
Thì sẽ là tốt đó...bao nhiu phiền muộn sẽ k lo...
Nhưng đó...chỉ là cái cớ để nén lại...và tưởng để chống gió...
1 kết thúc đã bắt đầu từ khi câu truyện đc viết nên
Và luôn w tính chất bắt cầu...nó khiến kon tim phải siết rên...
Bi hài lắm...khi tất cả chỉ là 1 vở kịch...do chính số phận nó đã dàn dựng
Mọi thứ h.p mà nó cố gắng chỉ là chút ảo tưởng tự tạo, chỉ tượng trưng...
Ừ thì đau rất đau...nhưng vẫn phải ráng mà cầm máu
Vì nếu bản thân mày k cần mày thì trên đời còn ai cần đâu
Ghìm nc mắt...gạt tất cả...sống sao mày cho là “đẹp” nhất...
Vì sự yếu đuối...thả vào màn đêm chính là lý do mày bị kìm chân...
Hook – JaySol
Anh không còn nhớ vẻ mặt em hình dung như thế nào khi nói lời chia tay
Bao nhiêu vết cắt trên tay anh .....
Verse 4 – KaiSoul
Mệt chứ...đôi khi mình muốn bỏ cuộc...nhắm mắt buông xuôi
Cố gắng bao nhiu nhẫn nhịn bao nhiu...cũng vẫn chưa thấy điều làm mình vui ...
Tự hỏi tại sao lại nói...tranh đấu vì thứ mình muốn...trog khi lại có câu
Những j k thuộc về mình thì có ráng cách mấy cũng k giành đc đâu...
Nhưng k sao...đã vượt wa những cú sốc...
Những j tồn tại bên trog là 1 nền móng chắc chắn cho kon tim k đễ động
Mà k có vui đâu...là gi