Vì chưa bao giờ con được nhìn thấy một điều gì đó linh thiêng hơn Là nụ cười suốt ngày dài mệt mỏi này chỉ để dành riêng con Chưa bao giờ câu chuyện mẹ kể lại là câu chuyện con mong mỗi ngày Và chưa bao giờ con từng nghĩ đến những điều tồi tệ dân ông nỗi này Ngủ đi con yêu, ngày mai là một ngày mới Ngủ đi con yêu, ngày mai là một ngày mới Ngủ đi con yêu, ngày mai là một ngày mới Ngủ đi con yêu, ngày mai là một ngày mới Ngủ đi con yêu, ngày mai là một ngày mới Nơi biển xanh vẫy gọi, có điều gì đẹp hơn cuộc đời Lời của cha dặn vẫn thế, và lời mẹ hát bên nôi Mảnh trăng mang cỏng mất mẽ, xương đêm gieo rắc trên đồi Chập chấp những bước đầu tiên đôi gót chân nhỏ lăng trên sàn nhà Khuôn mặt trong chiếm nụ cười, tiếng nói đầu đời gọi tên cả nhà Còn không biết điều gì xa xôi, không biết ba về muộn hôm nay Không thấy tến thở dài qua nôi, không thấy gỏ máu của mẹ hao gầy Lớn lên cùng gia đình này, ba bốn con là người tiên phong Nắm trong tay đều thanh bình nhất, và không mua về những điều viễn vông Trở thành người mà con sẽ là, không phải thành người ba mẹ luôn mong Có phải trước khi cơn bão đến, thì bầu trời sẽ luôn bình yên không? Còn nghe thấy tiếng la hét xung quanh, nghe thấy tiếng bước chân trên đầu Nghe tiếng tiếng của chú mèo hàng xóm, hôm nay không còn vui ở trên lầu Bầu trời không màu xám xịt, dù hôm nay không phải mưa rông Con biết mẹ vừa bỏ lại chiếc áo của con, mà mẹ còn may chưa sao? Vách tường ba sơn trước Tết, rời những vết xước chẳng chín sao đẹp như xưa Khung ảnh treo ngay trước mắt, đèn điện vụ tắt con lật đật chẳng đu đưa Con biết những ngày giông tố ai nào không có hỗn loạn từ bên trong Con biết những điều mong nhớ chết cả trong đó sẽ làm điều này nên không? Lửa lan dại ở trên mặt đất, lửa vươn cao lên tầng chân trời Niềm hoang mang thôi dại bật khóc, lửa cố cứu lại từng bước chân người Lửa mang khói đi lên tầng thượng, lửa lấp lánh rơi ngoài ban công Lửa cháy như tình yêu đồng được, nhưng không phải thứ mà người đang mong Lửa muốn thổi bùng lên tất cả, chiếm trọn lấy cả bầu không khí Lửa ôm trọn đôi vai vất vả, ghé vào lòng muốn mang con đi Nét trong vòng tay ôm chặt, con thấy giọt nước mắt nhẹ rơi Lửa đốt cháy hết cả bầu trời nhưng không đốt nổi lòng ngực mẹ tôi Con biết ai cũng đều hoang mang Con cũng biết những điều mẹ đang mang Con thấy những đôi giày chạy qua Con biết điều gì vừa xảy ra Con nghe thấy tiếng họ gọi tên mẹ vang bên tai Nhưng con cũng biết mẹ đang mang tình yêu của mình trên vai Tiếng mẹ gọi tên con, đẹp hơn những gì con từng được nghe Con biết còn lửa ngoài kia nhưng còn không nóng mầm ngực mẹ Lửa lan dài ở trên mặt đất, lửa vươn cao lên tầng chân trời Niềm hoang mang thơ dại bật khóc, lửa cố kéo lại từng bước trên người Lửa mang khói đi lên tầng thượng, lửa lấp lánh rơi ngoài bàn công Lửa cháy như tình yêu đồng được nhưng không phải thứ mà người đang mong Lửa muốn thổi bùng lên tất cả, chiếm trọn lấy cả bầu không khí Lửa ôm trọn đôi vai vất vả, ghé vào lòng muốn mang con đi Nét trong vòng tay ôm chặt, con thấy giọt nước mắt nhẹ rơi Lửa đốt cháy hết cả bầu trời nhưng không đốt đổi lòng ngực về tôi Vì chưa bao giờ không được tìm thấy một điều gì đó linh thiêng ơn Là nụ cười sau ngày dài mệt mỏi này chỉ để dành riêng con Chưa bao giờ câu chuyện mẹ kể lại là câu chuyện con mong mỗi ngày Và chưa bao giờ con từng nghĩ đến những điều tồi tệ dân hồng nỗi nảnh Ngủ đi con yêu, ngày mai là một ngày mới Nơi biển xanh vẫy gọi, có điều gì đẹp hơn cuộc đời Lời của cha dặn vẫn thế và lời mẹ hát bên nỗi Mảnh trăng non còn mấp mé, sương đêm gieo rắc trên đời Chập chứng những bước đầu tiên nuôi, gót chân nhỏ lăn trên sàn nhà Khuôn mặt trùng chím, đủ cười, tiếng nói đầu đời gọi tên cả nhà Con không biết điều gì xa xôi, không biết ba về muộn hôm nay Không thấy tiếng thở dài qua nỗi, không thấy gò má của mẹ hao gầy Lớn lên cùng gia đình này, ba hôn con là người tiên phong Nắm trong tay điều thanh bình nhất và không mơ về những điều tuyển vong Trở thành người mà con sẽ là, không phải thành người ba mẹ luôn mong Có phải sau khi cơn bão đến rồi bầu trời sẽ lại bình yên? Không