Ngày xưa em như chim sấu
Sống vô tư hay mộng mơ nhiều
Nhìn em đi qua cuối sông,
Làn tóc mây bay mà ư hồng
Chiều nay theo em anh bước,
Bước bên em trên con đường làng
Nhìn em anh yêu ôm nói,
Này cô bé kia,
chờ anh đi cùng
Ôi anh này kỳ ghế người ta đi về,
đi về thời kể người ta
Cứ sao anh vội theo sau Để khi ngủ anh lại
gặp nhau em thêm thương
Nhau em then phung
Em ơi,
đường về còn xa
Để anh đưa vui,
đưa về anh chẳng kính công
Lỡ
mai
em có lấy chồng
Anh xin làm người,
làm người đưa sao sang sông.
Đã lâu lắm rồi em về thăm lại chốn xưa.
Đã lâu lắm rồi em về đi qua cầu dường
Cầu dừa trơn trật lắm em ơi đi mà không khéo tét như chơi
Môi son má đào chân guốc cao gót làm sao qua cầu dường
Em ở phố thì quen rồi,
xe cụ đón dưa
Em đã quên rồi quê mình có cây cầu dưa
Cầu dưa anh chạy trước em sau
Em cùng anh quân quyết bên nhau
Cây mê trước nhà,
cây khế sau ngõ trèo leo cùng cười.
Phờ chiều thời vui lắm ai ơi,
em lâu rồi đã bỏ cuộc chơi.
Bó anh bơ bơ với cây cầu dừa,
cây cầu dừa sớm nắng chiều mưa.
Câu dưa sớm nắng chiều mưa
Em
bước theo chồng
Khuya áo hồng bao kẻ đón đưa
Làm sao em nhớ thêm cây câu dưa
Nhớ dàn bông bí,
nhớ con ông bầu sớm trưa
Bây giờ em về xa là
Bây giờ em về
anh buồn qua bao kỷ niệm
Cầu dừa vẫn là lối đi chung
Em giờ chân bước thấy mông lung
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ
Nhìn em sang lạ lùng
Ôi đẹp làm sao
tình yêu thâm thiết đổi trao
Tình quê găng bó ngọt ngào
Ngày anh về hạnh phúc biết bao
Đã lâu lắm rồi tôi không về thăm người em gái miền quê
Thế còn đây giấu cho nơi đem bạc đổi thay.
Cánh xưa hay còn lối đi mòn,
câu chuyện ấn tình vẫn chưa tròn.
Chiên nghiệp cầu che,
chỉ một mình tôi,
vì người con gái ấy đã đi lấy chồng.
Chìa trời mưa em bên anh thương tắm trong mưa,
Thà thuyền lạnh đánh em chia hai bên đợi bên chờ.
Nhạt nhòa trời mưa mưa rơi mưa rơi thuyền rơi tan,
Xót xa con thuyền chim tiếc hoài thuyền chim lẫn ngơ.
Lạnh xa chiều mưa gió về dỡ gian đồ mình đi tan,
Bây giờ xa mỗi nơi.
Tìm đâu mưa như ngày xưa,
rớt rơi hiên nhà nhìn đời đông đưa
Giờ này trời mưa rơi anh còn nhớ hay quên
Trăng trời điêu hiu anh ơi mưa nhạt ngựa nhòa
Lạnh buồn chiêu mưa,
mưa rơi cho thuyền giấy tan
Mặt em như đợi thuyền chim bẽ bàng nhìn trời đổ mưa
Mùa xuân em mặc áo hồng
Đi lễ chùa,
chùa rất đông
Rồi qua bao đường phố rộng Với bao người vai bước tung tăng
Hạ sang em mặc áo vàng Trên bãi biển nắng tràng tràng
Tình yêu như đợt sống cùng Với bên người yêu mới quen
Tình yêu
lắng đông buồn,
Gió đông không
làm lành trong tim khi tình yêu ấm êm
Tình yêu lắng đông bốn mùa
Mang bốn mùa thật dễ thương
Để em không còn thấy buồn
Với những ngày xa vắng không lâu
Tình yêu răng rộng bốn mùa
Trong mỗi mùa một nẹp riêng,
Hồng đen sáng vang thấm lòng,
Đã tràn hòa trong trái tim yêu.
Cho em về thăm lại bến đò xưa nhiều kỷ niệm
Xa xưa nhiều năm rồi lòng vẫn nhớ tình vẫn thương
Xưa trên cùng chuyến đò tình trật đến khi tôi vừa yêu
Bao nhiêu là mộng mơ tình như thơ ôi khóa ban đầu
Lỡ thơ hàng trẻ già nắng chiều nghiêng đàn trâu về
Xa xa từng cánh cỏ chập chân bay về tổ ấm
Trên con đường quen thuộc ngày nào tôi vẫn đứng chờ em
Ngay lối mòn ngày xưa còn mình tôi tơ vấn trong chiều
Thời gian như nước qua câu,
tình yêu vỗ cánh bay xa
Thương em người gái quê,
tình trắng trông như những giọt sương
Trăm năm một chữ yêu làm đảo điên bao kẻ dại khờ
Anh ơi một chút thương,
một chút yêu ta giữ cho bên nhau
không duyên phận với nhau hẹn kiếp sau ta sẽ trùng tìm
nay em về trốn xa đèn kết hoa răng lông đời qua
anh quay về nẻo xưa tìm chút hương sươi ấm trong cuồng
trong bê đời hất hiếu tình vẫn giữ em giấc ngủ say
bên em giờ pháo bay kiều lắc lứa mang em về dinh
Cho em về thăm lại bến đò xưa nhiều kỷ niệm
Xa xô nhiều năm rồi lòng vẫn nhớ tình vẫn thương
Xưa trên cùng chuyến đò tình trật đến khi tôi vừa yêu
Bao nhiêu là mộng mơ tình như thơ ối thuở ban đầu
Lỡ thơ hàng trẻ già nắng chiều nghiêm đàn trêu về
Xa xa từng cánh cỏ chập chân bay về tổ ấm
Trên con đường quen thuộc ngày nào tôi vẫn đứng chờ em
Nay lối mòn ngày xưa còn mình tôi thơ thân trong chiều
Thời gian như nữ qua câu,
tình yêu vỗ cánh bay xa
Thương em người gái quê,
tình trắng trong những giọt xương
Trăm năm một chữ yêu làm đảo điên bao kẻ dài khờ
Anh ơi một chút ước,
một chút yêu ta giữ cho bền lâu
Không duyên vận với ngheo Hẹn kiếp sau ta sẽ trùng tìm
Nay em về trốn xa đèn kết hoa răng lông người qua
Anh quay về nẻo xưa tìm chút hương dương trong buồn
Trong bê đời hấn yêu tình vẫn giữ em giấc ngủ say
Bên em giờ pháo bay kiều lắc lư ngờ mang em về dinh
Bên em giờ pháo bay,
kiều lát lươi, ngựa mang em về dinh