HỒN ĐÁ QUÊ TÔI
Đi về về phía đông về phương phương mặt trời
Cuối một một dòng sông, nơi đầu đầu cửa biển
Có một thành phố vững vàng trong bão gió
Lung linh lung linh ngàn năm xưa
Lung linh lung linh ngàn năm sau
Huyền thoại rùa vàng linh thiêng
Rùa vàng linh thiêng từ giấc mơ xa ngàn đời
Sinh ra trứng vàng lấp lánh bên bờ biển đông
Trải bao mưa gió bao thăng trầm hóa thành đá
Để ngàn đời sau hóa thành đá hoa cương
Để người dân tôi tự hào với Ngũ Hành Sơn
Ngũ Hành Sơn quê tôi hiên ngang dưới mặt trời
Như người dân quê tôi kiên trung bất khuất ngàn đời
Dang tay chạm mấy trời hồn mênh mang khói sương
Rùa thiêng từ tích xưa còn in dấu thiêng nơi này
Ai hỏi vì sao người Đà Nẵng hiền hòa thế
Sông Hàn xanh trong soi bóng mát bao tâm hồn
Ai hỏi vì sao người Đà Nẵng anh hùng thế
Hồn đá thiêng liêng sáng trong lòng lòng dân tôi.