Đêm trắng đêm
Trong đèn tôi thức viết chuyện hai bọn mình
Ngày anh với tôi như hình với bóng kết thân đôi đầu xanh
Đón nhau khi bình minh,
gối tay nhau tàn canh
Nhìn đời bằng ánh mắt ân tình sáng long lanh
Vào đời bằng tiếng hát chân thành
Nhớ không anh nghĩ gì lá xa cành
Thời gian thăm thoát thôi đưa tuổi thơ ấu còn đâu nữa
Mỗi người một phương,
xa xôi càng thêm nhớ thương,
thương nhớ khôn lường.
Giờ còn một bóng,
gói trọn niềm ước mong,
Biển biệt một bóng,
đêm từng cơn gió đông.
Anh nhớ tôi mong,
khi lá tù vàng bao lần rơi, anh biết không?
Tôi nhớ anh như người yêu nhớ những buồn vui cuộc đời
Đường ai nấy đi,
hai người hai lối
biết thương nhau mà thôi
Âu thơ đi về đâu,
đêm mưa hay mùa ngầu
Lòng mình thì muốn yêu ân tình mãi anh ơi
Mà đời là suối nước vô tình vẫn em trôi
Tiếc gì cũng xa rồi
Thời gian thấm thót thôi đưa tuổi thơ ấu còn đâu nữa
Mỗi người một phương xa xôi càng thêm nhớ thương thương nhớ khôn lường
Giờ còn một bóng gói trọn niềm ước mong Biên biệt một bóng đếm từng cơn gió đông
Anh nhớ tôi mong khi lá thù vàng bao lần rơi anh biết không?
Tôi nhớ anh như người yêu nhớ những buồn vui cuộc đời
Đường ai nấy đi
hai người hai lối
biết thương nhau mà thôi
mà thôi
Ấu thơ đi về đâu
Để mưa hay mùa ngầu
Lòng mình thì muốn yêu ân tình mãi anh ơi
Mà đời là suối nước vô tình vẫn êm trôi
Tiếc gì cũng xa rồi
Mà đời là suối nước vô tình vẫn em trôi,
Việc gì cũng xa rồi.
Mà đời là suối nước vô tình vẫn em trôi,
Việc gì cũng xa rồi.