Tuổi thơ ơi,
mê ru bên cánh vòng
Gió đúng đường,
cây ghế sâu nhà
Người đi mang nỗi điệm thương nhớ
Mцев!
Cả chúa
Có bao giờ anh viết được vần thơ
Trước mặt anh lá trôi xanh lá biên rộng
Đêm trăng lên nghe câu hò em hát
Thương cha ra đồng bắt con tẹp con cua
Nôi con nên người vai mẹ gầy khô
Dòng sông ló
chạy về dòng lãng
Ngoan phố ngan sâu như dòng sữa mè
Anh đưa em về ghé bền tam xoa
Ai ơi có về hồng lĩnh quê ta
Hoành trân hiên ngang
Vượt qua ngàn bão tố
Đồng lộc ơi
Mười bóng hoa bậc tường
Vì vô thiên cầm tàu anh xa khơi,
mạnh màng câu hò kể ô quê ơi.
Có
bao giờ anh viết được vân thơ?
Trước mặt anh là trôi xanh lá biển rộng
Đêm trăng lên nghe câu hò em hát
Thương cha ra đông bắt con tẹp con cua
Nguôi con nên người vai mẹ gầy khô
Dòng sông lo chơi về dòng lam
Ngàn phố ngàn sâu như dòng sữa mề
Anh đưa em về ghé bền tan xoa
Ai ơi có về hồng linh quê ta
Đồng lộc ơi,
mùi bóng
hoa bận tử
Vì vũ thiên tâm tàu anh ra khơi,
mênh mang câu hò kè gỗ quê ơi
Vô thiên tâm tạo ánh sáng ơi
Mạnh mẽn câu hò kẻ của quê thương ơi
Anh thương em rồi tình ta chúc đôi
Ta đưa nhau về