Life and Death ProductionsChỉ là những đêm nghe tiếng thở dàiTa lại vẽ lên nguy thơChỉ là anh muốn em hãy ngước nhìnChỉ là anh vũ vào trong tiếng nhạcChỉ là anh muốn em được bình yênỞ nơi khuôn nhà tuyết tênÁnh hạt gió mang buồn trần trông vương con hèn vào ngõ phốThường lắm em đủ để nhận thấy trong vòng tay anh là bão tốCứ cười tình ngu trôi hoài đi mà vẫn chưa bước chặn vềĐôi khi tình ngu tại sao lại phải đeo bộ ký nạ nềSẽ đủ kiểm soát sau khi mình đã kết thúcNhưng có lẽ không,vì điều thật sự là vẫn giao động về tiếp xúcTại anh còn mơ mộng,làm chuyện lương duyênThôi cứ để anh thoảng quãi,như lẽ đương nhiênAnh thấy chưa đủ bản lĩnh để khi về phòng vù kín mặt mêVì sợ tưởng tượng những điều thật tệ mà lòng anh đủ tinh tế để hiểu được hết mà emCối thịt chặt lại đôi bàn bao nhiêu khi em ngả vào lòng người khácAnh lặng mỉnh, đi bài giới, lúc này anh thấy mọi thứ sụp bổDo vấn thoảng của nơi kẽ tóc,rồi lại vụt đi như thể dừng lạiĐể dừng lại không đủ tỉnh táo và mình sẽ khóc ở giữa khoảng không cao về mơTa bỏ lại một phần nắng buồn của riêng nhauRồi hôm nay, anh lại về với một khoảng trống tự yên sâuChỉ là cơn gió đi qua đời aiChỉ là mây trắng vu vơ lượn quanhChỉ là những đêm nghe tiếng thở dàiTa lại vẽ lên nghĩa thơChỉ là anh muốn em hạnh phúc nhìnChỉ là anh vu vơ trong tiếng nhạcChỉ là anh muốn em được bình yênỞ nơi khuôn mặt viết tênĐã chưa đủ tự tin để mình mở lền và đổi lạiBằng những khoảnh khắc khiếm cóLà khi em cười những cùng người khácAnh thổi bay những biến cốVô thành vô thất với chỉ là anhĐậm sâu như khắc hoạChọn cách ngu ngốc này để tồn tạiVề cách anh yêu em khác họAnh nằm lạc giữa căn phòngVà chờ mình thổi phủ tàn khoa trong đêm đenQua đôi chốc sẽ lệ tàn như cơn gió thoảng ở bên emChỉ là cơn gió đi qua đời aiChỉ là mây trắng vô vơ lượn quanhChỉ là những đêm nghe tiếng thở dàiTa lại vẽ lên nguy thơChỉ là anh muốn em hát nước nhìnChỉ là anh vu vơ trong tiếng nhạcChỉ là anh muốn em được bình yênỞ nơi khuôn ngạc viết tên