Bài hát: Đời Là Chiếc Lá (Tân Cổ) - Thanh Tuấn (NSƯT)
Ngâm:
Thu trở gió cây buồn cũng trở lá.
Từng chiếc lá rơi lay động hgồn tôi.
Sống dật dờ như những chiếc lá rơi.
Trăng chệch choạng đất trời nghe lặng lẽ.
VỌNG CỔ
Gió mùa thu lá vàng lay động,làm rơi rớt những giọt sương khuya nghe buốt lạnh cả tâm.....hồn.
Nhớ thương em qua mỗi độ trăng tròn.
Mùa trăng nầy quay về bên lối cũ,cho những đôi lời cùng người của năm xưa.
Trăng thương nhớ ai mà trăng lại hững hờ,để gió cuối mùa làm lay động giấc mơ xưa.Cho sao lặng trăng mờ,làm cả bầu trời u tối.
Anh đem bày bán nỗi buồn nhưng không người chọn,sáng đem ra phơi rồi đêm lại chất vào lòng.
Chị Hằng ơi có soi thấu được nỗi lòng.
Ở đời thì rời xa,còn tình nhân thì trốn hẹn,nhưng anh vẫn đi tìm như kiếp mèo hoang
Như kẻ độc hành đi trên sa mạc khô khan,như mây bốn hướng lang thang trôi lờ lững.Dẫu biết tình trái ngang nhưng thiết tha vô tận,đến cuối cuộc đời mà vẫn còn lận đận vì yêu.
Ngâm Thơ:
Vầng trăng treo mà sao nghe hờ hững.
Chị Hằng ơi có mua được nỗi buồn.
Nửa đời thật và nửa đời lơ lững.
Kiếp trần ai còn nặng nợ gian truân.
(Phụng Hoàng 8 Câu)
Em ơi! Dù tình đôi ta có trái ngang vì nghịch cảnh.Nhưng anh vẫn trọn lòng và tha thiết yêu......em.
Cả một đời không thay đổi.
Bao tháng năm dài mình chung chăn gối.
Hình bóng diễm kiều luôn ngự trị trong trái tim anh.
Chuyện tình đôi ta.
Hoàn cảnh cách ngăn duyên kiếp bẻ bàng.
Sẽ làm cho anh một đời đau khổ.
Trong giấc ngủ đêm về,mình sẽ tìm gặp lại trong mơ.
Rồi mai mốt đây.
Ta ở bên nhau tâm sự lúc trăng về.
Đổi trao nhau những ân ái mặn nồng.
Rồi sáng hôm sau ta quay về với thực tại.
Thực tại quá phủ phàng,làm đau buốt tim anh.
Dẫu biết thương yêu là mong chờ trong tuyệt vọng.
Như lá mùa thu rơi rụng âm thầm.
Để lại cành trơ,thương nhớ....trọn đời.
VỌNG CỔ
Người cô đơn lang thang trong đêm tàn canh lụn.Trăng cô đơn nên trăng rụng xuống chân.....cầu.
Anh đã chở tình em trong trĩu nặng thương sầu.
Duyên nợ trái ngang anh sẽ tàn hơi thở,ôm mối tình buồn vì đò đã lỡ chuyến may
Em đã xa rồi nhưng tình chẳng nhạt phai,ôm ấp mãi tháng ngày dài thương nhớ.Duyên nợ ban đầu tình xưa đã lỡ,nên bến sông Ngân đã dang dỡ con đò.
Em ơi ! Dù trước dù sau em vẫn là người anh yêu muôn thuở,đời của anh như chiếc lá vàng đang đợi gió cuối thu.Như chuyện tình hạ Chức chàng Ngưu,mưa Ngâu đó mà không có cầu Ô Thước.Anh là kẻ chịu quá nhiều bạc phước,có Ngân Hà mà chẳng có cầu duyên.Bến đợi đò thuyền nhưng đò ngã thuyền nghiêng.Vì bão tố trong đời lắm nỗi,của kẻ đang yêu sao trốn chạy cuộc tình.
Cuộc tình sao quá mong manh,
Quay lưng ngoảnh mặt nỡ đành bỏ anh.
Tình như bọt nước đầu ghành,
Thuyền xuôi nước ngược nên đành xa nhau