Một đêm trăng sáng, khi phố phường ngủ say, anh ngồi ôn chuyện tình
Thương nhớ một bóng hình, ngày nào còn bên nhau, thường mơ ước trăng sao
Nhìn vầng trăng soi sáng, em nói mình yêu nhau
Cho dù non mòn, biển cạn ta vẫn không bao giờ cách xa
Một hôm anh đến, qua trước ngõ nhà em, biết được tin thật buồn
Em sắp phải theo chồng, về nhà người cao sang, nhiều nhung gấm vàng son
Phận là con gái, muốn đẹp lòng mẹ cha
Nên đã qua cầu, gạt đi nước mắt đành quên mối duyên đầu
Từ khi ta xa nhau, anh như người điên dại không còn nghĩ đến tương lai
Nhớ mãi câu hẹn xưa, mỗi đêm trăng mười sáu, nhìn trăng lên nhớ người
Đời đơn chăn gối lẽ, bao xót xa não nề, tìm về trong những cơn say
Và đêm nay mười sáu trăng tròn, biết ai có nhớ có còn chờ trăng
Tình ơi cay đắng, anh cố để tìm quên, vùi chôn đi kỷ niệm
Duyên kiếp lỡ làng, thương cuộc tình dỡ dang, khi em bước sang ngang
Nhìn trăng vàng soi sáng giữa đêm buồn lẻ loi
Chuyện xưa qua rồi, còn đây nỗi nhớ hằn sâu mãi trong đời.