Cô đơn trên sofa,con tim như tan ra Dân lối em chơi theo một khúc ca buồnGiữa căn phòng anh đèn chợt tắt Trẻ đi giọt buồn sắp rơiCô đơn trên sofa,sao anh yêu cô ta Chẳng phải anh yêu em hơn cả anh màCho thanh xuân này trượt tắtTrên mi giọt buồn ngoắt rơiThì ra là thếTình nào là tình chẳng mơ phai tháng nămMột ngày vẫn trôiĐôi môi em phai màu nắngNếu không em thì anh có buồnHóa ra chi mình anh đáng thươngĐừng buông lời hứaRồi giả vờ rằng dường như ta đã quênĐừng tìm đến emxong lại đi nắng xuyên qua hàng mi rối bờigiữ tim em vài giây cuối thôi để anh được ngã lưng lên một chiếc sofađể nghe một phút tim yên bình đến kì la để em được sống vô tư như một bóng hoadưa bầu trời kêu xa cho anh thôi miệt mai nghi suy người ơi hãy nói em nghe một lí do điVì sao lại đến vùng sầu trên khoa miVì sao lại biến cô đơn thành rồngTốt nỗi buồn sòng vô tâm hồn anhTrôi lanh đanh trong căn phòngRồi lại rơi xuống chiếc sofaCô đơn trên sofa,con tim như tan ra Dần lối em trôi theo một cục cà bồngGiữa căn phòng anh đèn trợt tắt,trẻ đi giọt buồn sắp rơiÔ đơn trên sofa,sao anh yêu cô ta,chẳng phải anh yêu em hơn cả anh màĐi cho thanh xuân này trợt tắt,trên mi giọt buồn mắt rơiThì ra là thế,tình nào là tình trăng mơ phai tháng nămMột ngày vẫn trôi đôi môi em phai màu nắngNếu không em thì anh có buồnHóa ra chi mình anh đáng thươngĐừng buông lời hứa rồi giả vờRằng dường như ta đã quênĐừng tìm đến emDẻo thâm tư xong lại điNắng xuyên qua hàng mi rối bờiGiữ tim em vài giây cuối thôiĐể anh được ngã lưng lên một chiếc sofaĐể nghe một phút tim yên bình đến kì lạĐể em được sống vô tư như một bóng hoaDưa bầu trời tiêu xaCho anh thôi miệt mai nghi siNgười ơi hãy nói em nghe một lý do điVì sao lại đến vương sầu trên khóe miVì sao lại biến cô đơn thành rồngTốt nỗi buồn sòngVỗ tâm hồn anh trôi lênh đánh trong căn phòngRồi lại rơi xuống chiếc sofaĐể anh được ngã lưng lên một chiếc sofaĐể nghe một phút tim yên bình đến kì lạĐể em được sống vô tư như một bóng hoaGiữa bầu trời kiêu xaCho anh thôi miệt mai nghi suyNgười ơi hãy nói em nghe một lý do điVì sao lại đêm vương sầu trên khóa miVì sao lại biến cô đơn thành rồngTốt nỗi buồn xongVỗ tâm hồn anh trôi lenh lenh trong căn phòngRồi lại rơi xuống chiếc sofa