Mở mắt, thức dậy, chiếc phòng trọ bé tí chỉ đủ nó ngủ, và cái bàn còn chưa được kê
Tay nó với lấy điện thoại tắt cái tiếng báo thức và những cuộc gọi nhỡ, bây giờ là 3 giờ khuya.
Trên màn hình là ảnh của ba với nó chụp từ khi nó tốt nghiệp cấp 3
Vậy mà giờ nó lại không muốn mình phải mang danh trở thành kẻ mất cha
Nó coi mọi thứ xung quanh cuộc sống chẳng có gì, đối với nó là quý giá
Lấy hơi một chút rồi nhắn cho mẹ nó “năm nay con không về nhà”.
Thân trai tráng nó tự lo một mình ở nơi đất khách quê người phương xa
Để kiếm thêm được vài đồng ít ỏi nó gửi về quê lo cho ông và bà
Trên đôi vai nó là cả gia đình là và cả giấc mộng cầm mic vang ca
Còn những bữa no còn những bữa đói rồi nó còn phải lo thêm cả tiền nhà.
Dù là trận đấu hay là cuộc chơi nó có nhiều thứ cần phải đắn đo,
Nhưng khi trọng tài cất tiếng kết thúc, liệu kết quả có là thứ mày cần lắng lo
Hay chỉ cần gia đình và những người yêu thương được cười ở trên khán đài
Thì nó sẵn sàng đánh đổi những gì trong bàn tay nó có.
Hook:
Rồi ngày mai tương lai ra sao
Còn niềm đam mê thì ngày càng hư hao
Là ước mơ nhất đời, hay niềm vui nhất thời
Từ bỏ thì liệu có tiếc nuối.
Rồi ngày mai khi đông đi qua
Pháo hoa giao thừa lại rộn ràng nơi nơi
Chẳng ai muốn thất bại, thôi suy tư cất lại
Ta chỉ mong sao được về nhà đón xuân.
Cho dù mai này xa hay con không nhìn ra thì đôi chân vẫn bước đi
Giao thừa đang gần ngay nó đang dần say tự hỏi bản thân được gì
Xuân đào mai tàn phai khi con tìm ra bản thân trước khi
Khi đôi chân đi về khuya trong đầu con ngàn giấc mơ diệu kỳ.
Còn nhiều người bạn ở bên ta lúc kề vực sâu
Không còn như ngày xưa kề bên, nồi bánh chưng thời thơ ấu
Giấc mơ như bếp than hằng ngày hằng ngày cha nung nấu
Nhưng sao giờ ngày khôn lớn đã tắt từ bao lâu.
Bao lâu bao lâu, bao lâu để cho đong đầy
Sao đâu ngay gần đây mà chẳng tìm thấy
Để cho đôi chân đi thật xa tìm ra 2 câu “sum vầy”
Cho con tim này được nghỉ ngơi và trở về nơi này.