Hán Đế: Chiêu Quân! Tất cả hãy dừng lại, để cho ta tản mặt Chiêu Quân lần sau cuối.
Chiêu Quân: Quân Vương! Quân Vương!
Hán Đế ( hát ): Chiêu Quân ơi, xin hãy chờ ta phút giây. Khanh sang đến tận Hồ bang, tình ly cách đôi đàng.
Chiêu Quân: Xin thánh quân gìn giữ thân vàng, cho thiếp được an lòng ra đi.
Hán Đế: Chậm chờ cho ta vài giây, rồi biệt ngàn phương xa, tiễn chân người yêu. Chiêu Quân ơi nàng, ta xót xa tâm can dường như ai xé, khi cách xa quan san mong còn gì, được ngày trùng quan.
Chiêu Quân: Cầu tạ từ thiên nhan, thiếp sang Hồ bang. Chàng dằn bi than, cho Chiêu Quân lên đàng.
Hán Đế: Khi nước non lầm than, thương người dân khổ sầu, lửa binh ly loạn.
Chiêu Quân: Dù nay phải chia xa, tâm thiếp luôn yêu chàng, xin đừng đau thương.
Vọng Cổ
Hán Đế: Chiêu Quân ơi, rồi đây Hớn trào vắng dạng Chiêu Quân sầu điện ngọc, vua buồn đơn lẻ, cánh nhạn kêu sương đêm trường lẻ bạn, suốt tàn canh, ta mơ bóng thương...hình.
Vì non nước điêu linh ta phải quên tình. Trẫm thẹn thay là một vì thiên tử, sao đánh đổi nhan hồng để cứu lấy non sông. Gắng sức tàn để dẹp lũ Hồ bang, nhưng lực bất tòng tâm, thiên chẳng tùng nhân nguyện. Để tránh cảnh máu rơi, thây phơi chồng chất, Hớn quốc cống Chiêu Quân cho Hồ chúa tham tàn.
Chiêu Quân: ( Hát ) Thiếp thần khuyên, hãy dằn tâm. Thánh quân chớ nên sầu thương, bi thảm, e rằng xác thân hao mòn, chàng ơi. Thiếp nguyện đáp đền nước non, đâu màng thân hoa.
Hán Đế: Người thương ơi, sầu chơi vơi. Lòng đau xót khi nhìn thấy nàng từ ly tách rời. Nàng ơi yêu nhau suốt đời, dù cho đôi ngã, đôi nơi.
Chiêu Quân: Dù cho sông Thương ngăn cách, thiếp không lỗi câu tào khang.
Hán Đế: Hãy vì ta, giữ đời hoa. Quyết tâm kéo quân tràn sang, hôn chúa, ta đòi lấy Chiêu Quân nàng , nàng ơi. Hãy chờ, hãy chờ, chúng ta tương phùng...bên nhau.
Vọng Cổ
Chiêu Quân: Quân vương ơi, hãy tản mặt nhau một lần sau cuối, vì mai đây mình xa cách nhau...rồi.
Hớn quốc, Hồ bang chia biệt đôi đàng. Thiên lý quan san, tình phân đôi ngã, ai đã làm cho keo rã hồ tan. Thiếp nguyền giữ đạo tào khang, tìm thấy bạn tình lang chỉ còn là trong giấc mộng. Hết rồi đôi ngã, đôi nơi, ải môn quan cũng buồn rơi giọt sầu.
( nói ): một lạy này thiếp xin bái biệt Quân Vương, thân gửi Hồ bang mà hồn thương về Hớn quốc.
Hán Đế: Xót xa cho phận nhan hồng, mưa tuôn hay giọt lệ lòng ta rơi.
- Chiêu Quân!
- Quân Vương!
Chiêu Quân: (ngâm)
" Dầu cho thân gửi Hồ bang
Nhưng hồn thiếp vẫn vọng về cố hương"
Hán Đế ( hát ): Tình ta ly cách, cung son lẻ loi cô phòng mình ta chiếc bóng. Tìm kiếm người tình đâu, có thấu cho ta ôm sầu, thầm chết trong nỗi nhớ.
Chiêu Quân: Thương buồn mà chi, để Chiêu Quân đáp ơn san hà. Tình ta nay hết tơ duyên, thì thôi hỡi chàng, chờ ngày lai sinh, chúng ta hòa tình.
- Chiêu Quân!
- Quân Vương!
Hán Đế: Chiêu Quân hỡi Chiêu Quân! Xót thương lệ rơi chứa chan, khi non nước nguy nan nên để cho nhan hồng khổ đau. Xa Hớn quốc thân thương, vì quê hương bước chân sang Hồ. Hứa cứu lấy Chiêu Quân, người yêu hỡi hãy vững tin chờ ta.
Chiêu Quân: Quân vương nén bi thương khi san hà vùi trong kiếm đao, bao yêu ái Chiêu Quân xin khắc sâu ơn chàng khó phai. Ta xa cách hôm nay vì ngày mai nước non thanh bình, Hớn đế mãi trong tim, ngàn năm giữ chữ thủy chung trọn niềm.
Hán Đế: Chiêu Quân bước ra đi, đau lòng lệ rơi ướt mi. Khi quốc phá gia vong, đem phấn son tô hồng nước non. Gương trinh sáng thiên thu ngàn năm sau thế nhân lưu truyền, Hớn đế biến đau thương, thù vong quốc quyết phá tan Hồ bang.
THE END
__________________