Nữ: Ai ăn bánh bông lan không?
Nữ: Bông lan cánh trắng nhụy vàng,
Nam: Qua thương (í... a) cô nàng khoé nướng bánh bông lan.
Nữ: Con đò vàm cỏ (mà) mênh mang,
Nam: Quen hơi, nhớ tiếng quá giang tìm duyên.
Nữ: Quen hơi, nhớ tiếng quá giang... tìm... duyên... quá giang... tìm... duyên
VỌNG CỔ:
Nam: Cô Hai ơi! cái bông lan nhụy vàng cánh trắng, còn cái bánh bông lan thì (HL: thì làm sao) nhụy vàng mà cánh cũng vàng luôn. Vậy đó mà hễ vắng lâu là trong dạ thấy buồn, chắc là mai mốt tui về tui ở luôn... dưới... này...
1. Nam: Ủa, sao mà cô Hai nín thinh không nói một lời.
Ông bà ta có bảo: “hễ có ăn thì phải có nói”, sao cô Hai hà tiện với tui từng lời ăn tiếng nói vậy cô Hai?
Nữ: Dạ phải rồi anh Ba đó ông bà mình nói đúng “hễ có ăn thì có nói” nhưng từ sáng tới giờ tui bán chứ hổng có ăn.
Nam: Ủa, nói vậy từ sáng tới giờ tui ních gần cả chục cái bánh bông lan rồi hả? Thôi, cái điệu này chắc là tui phải ở đây nói hoài nói luôn cho tới sáng. Dạ cô hai à cái này là cái lỗi của tui đó, cho nên tôi phải tự phạt mình, cho tui ở lại nói chuyện với cô Hai nghen
2. Nữ: Anh Ba à! Anh có ở thì tui cũng hổng *** mời, mà anh có đi tui cũng không có hối!
Nam: Cô Hai nè , cô Hai hối làm sao cho đành đoạn hả cô Hai! Cũng vì mấy cái bánh bông lan mà tui lặn lội từ Trà Ôn xuống dưới này.
Nữ: Ủa, hổng lẻ trên anh hổng có?
Nam: Ờ! Chắc tại người đánh bột khéo tay, nên tui mới nhớ hoài.
Nữ: Dạ, cám ơn anh Ba! Để về em nói lại, ba má ở nhà xay bột đổ khuôn.
Nam: Vậy chắc là nhờ tay nướng khéo.
Nữ: Mèn ơi! Mấy đứa em tui ở nhà mà nghe được chắc tụi nó mừng hết lớn đó anh Ba.
Nam: Ủa, nói vậy cũng hổng phải... ?! Mà nè cô Hai, cô ác chi vậy?! Hổng lẻ tui nói tui xuống đây là tại vì tui nhớ...
Nữ: Nhớ gì vậy anh Ba?
Nam: Nhớ... Nhớ... bánh bông lan!
NHẠC:
Nam: Bông lan má ấp miệng kề,
Nữ: Thương em bởi câu hò lẫn tiếng hát đưa duyên.
Nam: Xe đò lục tỉnh (mà) thênh thang,
Nữ: Quen hơi, bén tiếng quá giang tìm dìa.
Nam: Quen hơi, bén tiếng quá giang... tìm... dìa...
VỌNG CỔ:
Nữ: Anh Ba chắc tại cái bụng của tui thiệt thà nên nghĩ làm sao thì nói ra làm vậy. Nếu thật tình anh Ba xuống đây chỉ vì mấy cái bánh bông lan thì để tui gói cho anh vài chục cái anh đêm theo về xứ để... anh... dùng...
5. Nam: Có được mấy bữa đâu mà cô phải bận lòng.
Nữ: Chứ tui biết làm sao cho anh vừa lòng vừa dạ? Hổng lẽ tui cho anh mượn khuôn mượn lò để anh về nướng bánh anh ăn?!
Nam: Cám ơn cô Hai! Nhưng nghề làm bánh này đâu phải ai làm cũng được, phải học hỏi cho đàng hoàng và phải khéo tay nữa.
Nữ: Vậy anh về rồi đưa chị Ba xuống, ba má tui hổng có xấu bụng dấu nghề.
6. Nam: Dạ cám ơn cô Hai! Nhưng ngặt nỗi là tui chưa có vợ.
Nữ: Ủa, nói vậy là anh Ba chưa có vợ hả anh Ba!?
Nam: Dạ, từng tuổi này mà tui ở vậy có mình ên.
Nữ: À, chắc tại anh Ba cũng lọc lừa kén chọn nên chưa có cô nào vừa mắt hết phải hôn?
Nam: Thì, cũng có lọc lừa hay kén chọn gì đâu! Chỉ tại mùi vị của mấy cái bánh bông lan mà làm cho cả đời tui quên hổng được!
Nữ: Hay là để tui làm mai cho anh cô bạn, làm bánh bông lan khéo nhất nơi này?!
Nam: Dạ cám ơn cô Hai! Mà cô Hai nè, sao tui nói cái gì cô cũng bàn ra hết vậy? Thôi thì nói gần nói xa hổng qua nói thiệt, tui xuống đây là tại vì tôi nhớ... nhớ cô Hai