A.T:
Ảo giác ôm một đống tiền to
Thằng nào chẳng muốn cuộc sống sau này sẽ không có phiền lo
Mày có quyền được lựa nhưng cuộc sống không có quyền cho
Có thêm tiền đầy túi túi, khi mà bụng còn no
Quay ngược lại thời gian trước cái tuổi mà tao làm sai
Tao từng là tệ nạn, trước khi mà tao lên cầm mic
Năm đầu lên Sài Gòn, tao từng là một thằng Đồng Nai
Tao đem âm nhạc đi bán, để một ngày họ biết tao là ai
Mắt đã mỏi, đầu đã mệt nhưng không cần nghỉ
Họ nói tao làm nhưng mà tay thì không cần chỉ
Họ nói tao da đen đen đen y như thằng Mỹ
Còn mấy cô gái ở trong quán bar họ gọi là đ*
Huh huh
Khi dòng người thì không thương
Kẻ thù của tao không phải là mày chính tao ở trong gương
Tao phải cố gắng hơn khi thời gian vẫn không còn lẹ
Chắp tay lên cảm ơn ông trời không còn ba nhưng ta vẫn luôn còn mẹ
TABI:
Năm 15 tao phải đấu tranh nên trao sự sống này cho ai
Tập làm quen với 4 bức tường cùng lời thầm thì thật đau tai
Nước mắt nuốt hận thù nụ cười vì đời này nhiều phần mau phai
Khi nó quyết cuộc đời này thì là phần đời mình cầm sau mic
Cứu hết sức không nó chết mất, câu đầu cửa miệng trên băng ca
Khi nó chém không nương, mới cắt phần đầu lặt lìa đá văng xa
Trong cơn mưa nước mắt nó rớt, cố nén phần nào nhưng không ngưng
Nó bước đến phiên tòa xét xử, đổ thừa oan nghiệt cho vong linh
Sài Gòn bạc lấy bạc 30, ngồi rung đùi làm người ta vui
Polymer cho người ta thấy giá trị tờ giấy này là bao nhiêu
Chốt sang sông thì làm sao lui, Tướng, Sĩ, Tượng đều cùng lao lên
Tai không nghe đôi mắt tao đui mày thấy tao cười chưa chắc tao vui
Sống nơi dân tệ nạn đang vây xung quanh
Thật thật, giả giả tụi mày lẫn lộn thì đừng mong rằng được ngồi chung mâm
Than khó khăn nhưng không làm đòi có ăn
Thủ thỉ to nhỏ bàn tán về tao thì đ*o khác gì loại máu tanh
Sep7imus:
Tao không lớn lên từ nơi họ gọi là khu bê tha
Sống giữa 4 bức tường chật kín, phải giao tiếp với nhau bằng camera
Người hàng xóm cả mấy năm không nhìn thấy mặt, bị đưa lên VTV3
Họ nói rằng, ổng tự cắt cổ mình, mất máu tới chết khi đang phê pha
Vậy như mày đã thấy, điều đó có ý nghĩa gì đâu
Thứ khoảng cách, ở giữa giàu và nghèo, nó có thật sự đáng được đề cao
Thằng đầu đường xó chợ, vẫn phụ mẹ bán từng bịch rau
Nhưng có thằng, sống trong nhà cao tầng chửi cha mắng mẹ như thù địch nhau
Bất hạnh bất hạnh
Những kẻ cười trên tiếng la thất thanh
Kẻ giàu càng trở nên giàu có, ôm tiền bảo hiểm những chuyến xe mất phanh
Những đứa con mất mẹ, những đứa trẻ thì mất chị mất anh
Tao đã mất đi cái sự tin tưởng, vào lũ kh*n n*n lật mặt rất nhanh
Tao đã nghe về mày, một thằng nhóc không tuổi không tên
Lấy câu từ để làm chân lý sống, bật loa và rap bốc lửa trong đêm
Không có giàu và nghèo, không giả tạo, không ai nhìn đến
Chỉ có mày và nhạc một mình tao biết, mic trên tay tao xiết, dù là mình mới gặp lần đầu và không quen