Đến bao giờ mới có thể quên đinhững câu chuyện mà ta đã traoĐến bao giờ mới có thể yêu một người đến sauĐến bao giờ mới có thể quên đinhững kỉ niệm mà ta đã quaVà nếu hôm nay là ngày mà chúng ta đã rời xaChỉ cần ai đó cạnh bên dừng lạivà níu lấy em chỉ một phút giâyDù là có đúng hay sai vẫn cứ yêu thêmmột lần chẳng cần nghi ngạiNgày dài vẫn thế cứ thế trôi hoàilạc mất nhau sao mình còn tìm mãiNơi anh đến sẽ là một nơi chẳng còn có emAnh có bàn tay này nắm tất cảnhưng không thể nắm được tay emAnh có niềm tin là thứ duy nhất ở lại cuối cùngAnh đã từng có vầng trời của mìnhnhưng trời chỉ toàn đám mây đenCũng chẳng quán *** đường mìnhthường ghé vào dịp cuối tuầnAnh thấy không ổnnhưng vẫn cố tỏ ra không saoĐiều tệ nhất là em đi mấtchỉ còn đôi tất cuối cùng trong baoMưa cũng chẳng giúp anh được gìngoài việc làm ướt đi áo sơ miThắt cà vạt chỉnh chu lại áonhưng cuối cùng vẫn bị em lơ điĐến bao giờ mới có thể quên đinhững câu chuyện mà ta đã traoĐến bao giờ mới có thể yêu một người đến sauĐến bao giờ mới có thể quên đinhững kỉ niệm mà ta đã quaVà nếu hôm nay là ngày mà chúng ta đã rời xaChỉ cần ai đó cạnh bên dừng lạivà níu lấy em chỉ một phút giâyDù là có đúng hay sai vẫn cứ yêu thêmmột lần chẳng cần nghi ngạiNgày dài vẫn thế cứ thế trôi hoàilạc mất nhau sao mình còn tìm mãiNơi anh đến sẽ là một nơi chẳng còn có emGiờ giọt nước mắt cứ thế lăn dàingày tháng trôi đi chẳng thể níu aiRồi ngày mai đến ra saokhi cứ trông mong một người sẽ còn ở lạiNgày hạ năm ấy còn nhớ những gìvà chúng ta đã là hai thế giớiThế giới ấy bây giờ chẳng còn điều gì giống ai