Cùng khóc, cùng cười. Rồi nắm đôi bàn tay người. Nói những điều xa vời vì ngỡ sẽ đắm say một đời. Bài hát ngày nào được cất lên thật mơ màng. Trong những chiều nắng vàng. Bình yên con đường rẽ ngang.
Nhiều khi kiếm đâu cổ tích trên đời. Thật là điều may mắn nếu như có người. Cầm tay bước đi đến cuối con đường. bao giờ thì sẽ tới. Dẫu anh không là chàng hoàng tử. mà em đắm say. Chỉ là giản đơn thôi
Chặng đường dài anh đi. Chờ một hình bóng ai. Một người mà vẫn nhớ, vẫn yêu thương bấy lâu. Chính em người anh kiếm tìm . Chỉ có em là mãi mãi luôn ở trong tim. Chúng ta đừng, đừng rời xa nhau như hai
níu lấy. Khi người đã buông đôi tay. Thôi đành chia li rồi nghe niềm đau giăng kín đôi bờ mi. Cho dù hạnh phúc đến mấy. Thì chia tay cũng chỉ là nỗi đắng cay. Em là người anh đã từng yêu nhất nhưng giờ
!. Hạnh phúc là gì? Đổi được gì. Dẫu hy sinh thế mà. Chỉ là những đắng cay và tổn thương!. Chia tay là điều buồn nhất. Ta hay tự trách bản thân!. Đâu hay người lạc đi mất. Cũng là lỗi do duyên phận!. Đôi
Verse 1. Là ánh nắng vuốt ve hôn lên tóc anh nhẹ nhàng. Là cơn gió khẽ đưa hương thơm dịu dàng lướt qua. Là trời xanh rất cao bao nhiêu đám mây khẽ trôi. Là hàng cây hát ru xôn xao từng nhịp bước chân
Dừng chân một chút đi. Ngày qua em đang mệt mỏi. Trên đôi mắt nhoà. Cứ lang thang hoài. Em biết nơi đâu là bờ. Anh vẫn đứng. Nơi giữa con phố đông chờ em. Mình còn yêu nhau phải không em. Vì ngày qua.
Em ơi em đừng hỏi . Em phải làm sao để có một người . Vì anh đây đã làm mất đi một người . Yêu thật đau lắm đấy. Chẳng dám nói cho ai nghe. Chỉ biết khóc cho mưa nghe. Em hỏi nếu như không em . Ừ thì
Lâu nay chưa gặp nhau đấy. Hay ta quên số nhau vậy?. Nghe đâu lúc này bận lắm. Chẳng đi chơi, chẳng đi chơi nhiều. Nhân đây chưa kịp ăn tối. Hôm nay cuối tuần rồi. Sao ta không gặp nhau. Cả lũ đi chơi
em từ chối anh nhẹ nhàng thôi. Phúc Du . Ta thường mơ về một thoáng chốc được bên nàng. Tâm hồn say lạc giữa thành phố một đêm vàng. Dưới ánh đèn đường hiu hắt, tương tư văng vẳng không im. Nàng chỉ