Khốc hoàng thiên
Lối (hơi quảng)
Xuân đã về nâng cánh én tung bay
Hát đi anh câu gừng cay muối mặn
Để em nghe từ cội nguồn mưa nắng
Có tiếng mẹ ru hời
1. Bên cánh võng đưa từ xa xưa ấy.
2. Tiếng ru theo ta đi mãi
3. Qua sông dài bãi gió gềnh sương
4. Lời yêu thương chỉ lối đưa đường
5. Với ai sống đời tha phương
6. Điệu hát ru là quê hương
7. Tiếng hát còn vang trên sông Như Nguyệt
8. Như lưỡi gươm thần nức tiếng gần xa
9. Hiệu triệu dân ta giành lại sơn hà.
10. Để xuân về trong câu ca
11. Những mùa hoa nghe tiếng ru hời
12. Nở tưng bừng anh ơi
[Vọng cổ]
[Câu 1]
Ơi đằm thắm khúc dân ca, mẹ đã ru ta từ cội nguồn xa xưa ấy.
Như những dòng sông âm thầm tuôn chảy, chở mãi tình yêu trên dãy đất của Tiên Rồng
Cho vạn đời sau đón ánh xuân hồng.
Hát nữa đi anh về trống đồng chim Lạc, về những cánh cò che mát cả giang sơn.
Thương dấu chân trần mẹ dũng cảm bước lên, cho Phù Đổng vươn vai làm quân giặc kinh hồn.
Tô Thị trông chồng nghiêng bóng hoàng hôn, đá tạc lòng son muôn đời bất tử.
[Hát *** (4N)]
Sông núi nước Nam dân Nam ở
Hùng ca muôn thuở thấm vào tim
Đất lành đất hát lời chim
Sông hiền sông chở con thuyền nhân văn.
[Câu 2]
Đất Việt trời Nam đã nhiều phen nguy biến mà mũi đạn lằn tên không ngăn được tiếng ru hời.
Bao đấng hùng anh từ lòng mẹ ra đời.
Những cội đào tươi vạch trời đi mở cõi để sắc mai vàng chói lọi nắng Hồ Gươm.
Cơn gió nào hôn làn tóc em thơm hay ngọn gió thủy chung theo từng đường lông ngỗng.
Mình bên nhau giữa trời cao đất rộng nhớ mãi ơn người ru khát vọng tình yêu.
[Ngâm thơ]
Mùa xuân ngâm lại câu Kiều
Nghe trong khoảng lặng còn nhiều trở trăn.
Khi lòng sáng tựa hoa đăng
Ta làm cơn sóng Bạch Đằng nghe anh!
[Câu 5]
Từ lòng mẹ mênh mông ta làm những nhánh sông xuôi dòng ra biển cả.
Xin gửi về nhau trọn lời vàng đá cho những chiếc nôi êm thêm rộn rã tiếng ru tình.
Xưa mẹ ru ta nay ta hát ru mình.
Sông núi oai linh tạc vóc hình tổ quốc, câu hát hiền hòa nuôi cái gốc nghĩa nhân.
Được sống yên bình ta đừng ngại gian truân, xuống biển lên rừng mình gieo hạnh phúc.
Tựa dãy Trường Sơn đời ta vững bước, giông bão ngoài kia đâu ngăn được tiếng ru hời.
Trăng thu dạ khúc
Nhớ nhớ ơn tiếng mẹ, ru tình thương trong nắng sương.
Dẫn lối soi đường trong đục cho tường.
Lời ru ấm mãi giữa cung thương
Trải thêm lối mộng cho tình ta thêm ngát hương.
[Về vọng cổ câu 6]
Ta hát cung thương trên đường ra bến mới, nghe bước chân xuân hồ hỡi vọng theo mình.
Nước non cha tạc vóc hình, lời ru của mẹ ấm tình nắng mưa.
Bỗng trầm theo tiếng nôi đưa để ta hát tiếp gọi những mùa xuân sang.