Những đêm bỡ vờ mình anh khócNhớ em người hồiNhưng chẳng *** buông lờiLời yêu emTình yêu này trồn dẫuNhưng chắc em cũng biết rồiNhưng không nói raTại vì sao người đằng im chẳng nói một câuĐày nhìn em bước đi cùng aiRồi ngày mai anh sẽ sống sao khi chẳng có ai bên cạnh anhNgườianh đây chỉ biết lui về phía sauLuồn dõi theo từng nụ cười ánh mặt của emNgày hôm qua nụ cười ấy vẫn đang còn đấyGiờ vụt bay chỉ còn những cơn say tựa chất sao anh qua yêu lòngChẳng lẽ không thể ngoại lệ đường sao chỉ một lần thôiTrên con đường quen thuộc anh đi,dưới ánh trăng mơ màng,ngọn đèn lửa hiêu hắt,bỗng nhiêncó tiếng nói vang lên.Bánh mì Sài Gòn,một ngàn một ố.Đang mù khổ Đang mù khổĐang mù khổ Lối đi nãy chẳng còn đâu nữaGiấc mơ ngày xưaQuấn xa bóng ai mất rồiHạt mưa rơiHòa tan giọt nước mắtTrong những khơn đau coi lòngEm có biết không?Tại vì sao người lặng im chẳng hỏi một câu?Lòng quạnh đau đành nhìn em bước đi cùng anhRồi ngày mai anh sẽ sống sao khi chẳng có ai bên cạnh anh?Ngập mùi anh đây chỉ biết lui về phía sauLuồn dõi theo từng nụ cười ánh mặt của emNgày hôm qua nụ cười ấy vẫn đang còn đấyGiờ vụt bay chỉ còn những cơn say tựa trách sầu anh qua yêu lòng quá yêu lòngquáyêu lòng