Chúng ta giờ hết duyên nợ
Cánh hoa tan,
tình cũng tan
Khóc trong lòng,
mưa ngoài trời
Độ nặng hiên tiến em rời xa
Bóng người nhả sâu lưng đồi
Em ấm một thời mà sau này cười ra nước mắt
Gió nhẹ thoáng qua hơi nàng
Rồi từ đây em xa mất rồi
Có lẽ bây giờ em mang tình anh đi xa lắm
Vậy em kịp này cuộc sống ngàn yên với nhau
Ta giữ trong tim môi hôn ngọt mèn cay đắng
Em đi mất rồi chẳng có ai thay thế em
Vậy là từ giờ mình chẳng còn thấy được nhau nữa đâu
Nước mắt người đi băng khuông chẳng nói một lời
Hoàng hôn đông lôi đêm dần trôi
Mưa còn rơi run bờ môi
Thôi lỡ kiếp này
Kiếp sau ta sẽ sống vay
Đêm nay tàn ta lại say,
hương nằm không còn đây,
mưa là nàng ta là cây
Sương đông tan dần ngay,
ngủ cô đơn bên đồng lửa,
sao bàn tay lạnh rung rung
Đố mắt em là cánh cửa,
dần lối tâm hồn phải mong lung
Giờ này người đi,
ta còn thiết thai gì,
để cô đơn vào trống chạy cứ đến đây giết ta đi
Gió ở phố nhặt sông tẩu,
sương nơi còn đâu thì cao và đổi âm
Nhớ lại càng đau
Trong người ngã sâu lưng đồi em ấm một thời mà sau này cười ra nước mắt
Gió nhẹ thoáng qua hơi nàng rồi từ đây em xa mất rồi
Có lẽ bây giờ em mang tình anh đi xa lắm
Vậy em kịp này cuộc sống ngàn niên với nhau
Ta giữ trong tim môi hồn ngọt mềm cay đắng
Em đi mất rồi chẳng có ai thay thế
Vậy là từ giờ mình chẳng còn thấy được nhau nữa đâu
Mang nước mắt người đi bầm khuôn chẳng nói một lời
Hoàng hôn đông lôi đêm dần trôi
Mưa còn rơi ruôn bờ môi
Thôi lỡ kiếp này
Tiếp sau ta sẽ giống vầy
Người rời đi sang ngang
Đau thương ai mang
Mộng vang giờ đành tán
Bay đâu mây trôi lang thang
Con tim hoang mang khi em đi qua vội vàng
Nhìn mảnh kí ức ngày não
Thế bọt môi còn lăn tăn
Ngậm ngùi và tiếc nối
Sao những lúc bên nhau trân trọng được chẳng giữ lấy
Xa cách hai phương trời
Khóc em cũng đi rồi Vì còn đâu
Và có lẽ
Có lẽ bây giờ em mang tình anh đi xa lại đi xa lắm
và em khi tầy thù sông an nhiên với nhau
ta giữ trong tim môi hồn ngọt mềm
ngày đã em đi mất rồi
chẳng có ai thay thế em
vậy là từ giờ mình chẳng còn thấy được nhau nữa đâu
mà nước mắt người đi băng khoang chẳng nói một lời
hoàng hôn đông lối đêm giờ trôi
Đời ruồn vào môi thôi lỡ kịp này