Dâng nhà chân mai láBao có giá được trăm cây vàng nồngTrăm cây vàng nồngCăn nhà trên mai látCăn nhà trên mai látNhìn đàn cỏ bấy lá,chút cánh tung bay xa sông ngòi hơi đôngNgu ngang nhà trăn bãi lá,làm sao khó giá được trăn cây vàngCỏ bây lời bây lá,cỏ mang tiếp về ngày cho chàngDậy thưa má, thưa má, mời thuê hoa xa,niềm vui anh cưới nàngCỏ bây lời bây lá, cỏ ơiƠi cô em lái đỏ,sao hô em nỡ lầm ngơAnh mang theo tiếng đàn,cỏ vắng xuất khấu thân thơÂy ơi cô em lái đỏ,sao hô em nỡ lầm ngơĂn mạnh theo tiếng đành,cò vắng suốt lỗ dân thườngNhân nhà trong ba lá,lòng sống của gia đình trong thế giớiChiếc áo bà ba phồng xương em mấy đờiCon gái miền Tây thật thà lòng sắc xongHương lúa phù xa nghe thôi đã thấy mừng màCơm trắng miền Tây ngọt ngào mùi lúa đôngDân miền Tây anh tự hào chất vangRất hiếu khách và tiếp đại mọi nơiVà nổi tiếng là cái dăng sợ nổiGhé qua Cần Thơ ai cũng tương cho mà coiNhà tranh mây lá làm sao có giá được trăm cây vàng àCó bây lôi bây lá có bánh thiếp về ngay cho chàng àVậy thưa ba thưa má mời thưa qua xa niều anh cưới đèn àCó bấy lời mấy lá cò ơiÂy thôi em lái đỏ,sao em nỡ lầm ngơAnh mang theo tiếng đàn cò vắng xuất khấu thần thơÂy thôi em lái đỏ,sao em nỡ lầm ngơAnh mang theo tiếng đàn cò vắng xuất khấu thần thơHọ là học hộ hát,giáo viên em có còn ngheBởi tình mình sống,đứng trên ghe anh trong cô lái đỏRồi tình ngày dài đứng bóng,biết chăng cô bỏ mặt dòng sânNhìn đàn con bánh lá hỡi chất cánh tung bay xa sông ngoại đôngKhi xưa ông cha ta,ghi nắng tung ơn là dân sayNày đôi chân bông ba thương xa tha hương bao lâu quay về đâyTay chèo tay trọng như là cano rẻ sốngNón lá đổi như ngàn ngồi trên sông chính rồngBản chất dinh thanh này anh dung làm bài sốngCho hây đờ im lặng như là nghe nhạc thính phânHỡi ơi hỡi,hỡi liệu lý phòng nhânCác nhà chân mai lắm!