Ôm, ấp ôm, ấp ôm
Cho bao giấc mơ ta bay lên trời
Cứ trôi, thế thôi
Bao nhiêu thứ ngỡ bên ta một đời
Ôm, ấp ôm, ấp ôm
Bao khao khát anh mang theo bên người
Cứ trôi, thế thôi
Bao nhức nhối anh không nói nên lời
Anh về bên hiên nhà
Anh lại ngồi đợi sự an nhiên qua
Như chú Ba, anh muốn nhìn ngắm thiên hà
Con người nói những điều phi thường nghe sao đơn giản quá
Họ đơn giản hóa cả trời, đất, mây
Thông điệp vũ trụ tới những mảnh đời tất tay
Ai cũng có một thời ngất ngây
Những lúc ấy thì nói ra được những lời rất hay.
Họ lại chỉ kể về thành công, họ đã trải qua bao
nhiêu tháng ngày khổ cực, không biết ngày mai ra sao vấp ngã như nào?
Hay thả đời theo dòng chảy của ngày tháng hư hao?
Nhiều khi anh cũng không biết là bản thân mình cần gì
Ai cũng có lúc mong đợi vào phép thần kì
Bản thân anh cũng luôn lắng nghe con tim thầm thì
Rồi sau đó lại tự dằn vặt vì lắng nghe lí trí
Anh thong thả chill và ngồi, lặng im
Nước mắt anh rơi rồi, gặng kìm
Không gian xung quanh, anh đắm chìm
Trái tim hóa thạch, nó câm nín...
Nước mắt anh rơi cố gắng kìm
Anh/ đã phải trải qua bao ngày đau
Anh mong ngày sau anh em ta vẫn cạnh nhau
Dù cho cao sang hay nhà lầu
Anh mong những bữa tiệc mà anh em ta cùng thâu
Anh đã cố gắng đi thật xa nhưng sau cùng anh cũng chỉ mong được về nhà
Anh đã cố gắng học thật nhiều và anh rút ra được một điều là
Con người dè chừng, đóng cánh cửa của tâm mình
Chìa khóa để mở, được đúc bằng những chân tình
Anh biết rằng cuộc sống này là cho đi
Nhưng phải có lúc ngồi lại để suy nghĩ cho bản thân mình.
Nghĩ cho niềm vui
Nghĩ cho hạnh phúc
Nghĩ cho nỗi buồn của
Những người ở cạnh lúc
Ta chỉ là hạt cát giữa sa mạc bị thổi bay
Những người đấy xứng đáng ở bên ta lúc mà thời thế đổi thay