ĐâyBộ bà ba mà chồng tôi bận hai mươi năm về trướcLượt sau cùngAnh bận là buổi tối mà sáng raAnh qua bên Mỹ ThuầnĐi về tỉnh Mỹ ThoThôi hâm cùi chồng tôiTôi còn giữ tới bây giờ,cứ mỗi lần trở xuân.Gợi niềmliền nhớ không tênHồi xưa anh đitôi về xếp lại tàn yênĐể khi buồn ôm mấp làm vui,tôi luôn nhậnngầm ngùiNhớ thương chồng tôi dâng dưới chô nguyên vàng lêNgười chô nguyên vẹn lời,Bộ bà ba kỷ niệm,Tâm mồ hôi của anh tới bây giờNhưng mà ta lòngsao dần dẹn nguyênNhư tình thỏa còn xuân ôi đẹp đẻ vô cùngCótâm tành của người yêu tâm mặn,Mặn khổ đau im lặng,Cắn răng nổi con suốt hai chục năm trường.Nhưng mà đừng...Nhưng mà đừng...Nhưng mà gió dẹn thôi đèn vẫn còn đenMọi người ơicao quý tay giả trung trinhCủangười vợ chung tìnhTrời cao sao đành đài đoá kiếp hồng vangCho đến tận chuỗingại tạng,mà khai khổ vẫn còn dươngNhư đứng trên bờ sông Mỹ ThuậnKhi mình quay xuồng tách bến để trở lại với hai conBờ cây xa mờ nhuộm khói hoàng hônCon nước lân lục bình trôirời rácMặt trường giangbắt ngắt,Mà bóng người thương cũng quất vạn giữa sông đầyTôi liên tớ ngày sau mình cũng lần đậm trên dòng đềnKhông bảo bọc được mẹ con mình suốt hai chục năm trờiMà tôi rai rức trong timKhông phải trước mặt mình đây tôi nói để được mình thương Chứ hồi đótôi đi tìm mình khắp thỉnh Vĩnh LongÔi sông dài có thấy đâu tăm cáMà trời cao cũng vắng bạc tinh hồngHồi đó trời đối mình mỏi một không đườngCô lệnh tảng cứ tôi phải dắt con xuống miệt cà dinhLúc hồi cưới tôi trở về gian nhà cũ mấy nămKhông cô mình tôi buồn tôi khổTừ con đường mòn nhỏ lên cầu giãn dưới sôngTôi càng thương càng nhớ hình dáng của mìnhDân, Tiến, Người Horn, Xô,Mác, Rưu, CuônTiếnPhạt cái, Tiên Phạt lo ta mắt Phạt cuлятьMênh thân làm bé,chồng đó bỏ về vợ lớn Phải sống vất vả nuôi cuốn mà miếng đời còn nguyện ruaNgười ta sao không tha thứ cho một kiếp hồng nhan khổ lễ dị tìnhCon An còn nhớ không?Khi thấy cô cực khổ,mình thường dí tôi về loài chim dương Nga.Mình chính là con chim dương Nga ở vùng vắng tuyết.Sánh con ra đời lúc trời mới vào đông.Chim trong đất các canh bay xa vào nơi sương gió mệt mồng.Chị mai ở dậy nuôi con cho tròn phần mèMặt đất trại da băng thức ăn không cóChị mẹ mương mổ thịt mình mà nuôi dưỡng các conRồi mòn mỏi chết đi vì kiệt sứcTrong khi đàn con vẫn còn tiếp tụcBằng xương,bằng thịt của mẹ HènMùa đông tàn,dương ngá con, con dừa lơNó nói canh bay caoMình ơi mình là hình anhCon dương ngá cao đẹpTừ nay tôi xinphép đượcThái nga mình mà chăm chóc đàn con