Anh không còn những thói quenEm không còn nhớ thêmTa trôi xa một nửa kia nhẹ như mới đếnMột ai nhắc tên em trong câu chuyện xưa cũ với anh thật vô tưHọ chưa biết hai ta đã không còn nhau nữaMọi chuyện đã là quá khứTừng là duy nhất mối tình bình yên đối với anhTừng là những nắm tay mềm thật ấm đối với anhTừng là cảm xúc nhớ nhiều về đêm đối với anhTừng là emTừng là những tháng năm dài mình chung bước bên nhauTừng là những nắng ban chiều mà anh bước theo sauTừng là tất cả những gì đời mang đến cho taGiờ đã quá xaVào một lần em nói ta rồi sẽ cách xaMột lần anh ngất trong màu mây nắng hạChắc có lẽ nên là kết thúc cách im lặng thôiMột ai nhắc tên em trong câu chuyện xưa cũ với anh thật vô tưHọ chưa biết hai ta đã không còn nhau nữaMọi chuyện đã là quá khứTừng là duy nhất mối tình bình yên đối với anhTừng là những nắm tay mềm thật ấm đối với anhTừng là cảm xúc nhớ nhiều về đêm đối với anhTừng là emTừng là những tháng năm dài mình chung bước bên nhauTừng là những nắng ban chiều mà anh bước theo sauTừng là tất cả những gì đời mang đến cho taGiờ đã quá xaOh no we used to beUsed used to beOh no we used to be loversOh no we used to be (we used to be)Used used to beOh no we used to be lovers (used to be)Oh no we used to beUsed used to beOh no we used to be loversOh no we used to be (we used to be)Used used to beOh no we used to be lovers (we used to be)Từng là duy nhất mối tình bình yên đối với anhTừng là những nắm tay mềm thật ấm đối với anhTừng là cảm xúc nhớ nhiều về đêm đối với anhTừng là emTừng là những tháng năm dài mình chung bước bên nhauTừng là những nắng ban chiều mà anh bước theo sauTừng là tất cả những gì đời mang đến cho taGiờ đã quá xaTừng là tất cả những gì đời mang đến cho taGiờ đã quá xa