Ver1:
Căn phòng tối
Đặc qánh bong đêm ôm lấy bản than tôi
Làn khói cứ bay lên mãi thôi
Tôi đưa đôi tay ra níu lại chút qá khứ lại hiện về ...
Tôi ngĩ rằng mình đang lạc trong 1 cơn mê mà dù mặt trời có mọc hang ngìn lần
Thì tôi cũng không thể tỉnh dậy ...
Ông ngĩ lại đê ...
Xem trong cái nhà này ông đã làm đc những jì???
Ngoại trừ ăn chơi trác tang ra tôi hỏi ông đã làm những jì???
ừ thì
tôi vẫn tôn trọng và gọi ông là bố
vì ông là đấng sinh thành
nhưng đâu phải vì điều đó mà ông cứ làm mọi thứ phải tan tành
mẹ tôi khổ bao nhiêu năm
như bà đâu có rời bỏ ông đâu bởi vì bà rất yêu thương ông
còn 2 anh em chúng tôi vì ông từ bé đã bao đêm ôm nhau khóc vì tuyệt vọng ...
bầu trời rộng nên đôi cánh của con đâu thể bay hết đc thế giới
con mãi qanh qẩn trong 1 góc nhà vì con chỉ muốn bên bố thôi
là 1 thằng đàn ông
những jì đó ông đã từng dạy tôi thì liệu ông có làm đc không???
Tôi hì hục trong nhà máy
Những giọt mồ hôi tủi nhục và cả bao nhiêu những chua cay
Để mong chuộc lại lỗi lầm và mong bản than tôi đổi thay
Vậy còn ông ...
Ông nhìn lại mình đi sem trong 20 năm qa
Ông đã đổi thay những jì hay vẫn chỉ ngựa qen đường cũ???
Hết ma tuý rồi cờ bạc
Đến lúc những lời mỉa mai mọi người ném vào mặt tôi cũng đã trở nên nhạt
Sự thật mà mỗi đêm về khi đặt bàn tay lên trên trán
Suy ngĩ để rồi buồn tủi cho nên nước mắt tôi cứ rơi ...
Bố ơi !!!! ...
Nó về ăn tết đc bao nhiêu hôm mà sao con thấy nó chẳng đc vui??
Con nhìn thấy những nét tủi
ở trên gương mặt của 1 thằng thanh niên mới 19 tuổi ...
đêm nay buồn ... còn nước mắt thì cứ rơi ....
Đâu ai mong .. ngồi 1 mình mà ly rượu đầy rồi cứ vơi ...
Ước ngày mai trời nắng
Ước đêm nay bố đc về ...
damnnnnnnnnnnnnnn