TẦNG THÂN ĐI LÊN MẶNG SÂU KHÔNG TẦNG THÂN ĐI LÊN MẶNG SÂU KHÔNG LẢy phí mọi sự ngóng rồng Ước mơ từ bé là được cầm cây mây và Thấy hẹn cái tôi dần xéo ở giữa đắng đông Chưa bao giờ chấp nhận mình, ngã là một thằng nhóc cứng đầu Hãy chuyện có vay có trả, ước được công nhận Nhưng bị mọi người quay lưng vẫn cố vì nó hiểu Muốn thành công, phải để qua thích không ai muốn cả Không muốn bản thân này bị tuột phía sau Trưởng thành cùng những vấp ngã dù đôi chân này có đâu Bị người ta xem thường, chất xám và bao đêm dài Tức trắng cùng những vận câu mà nó cố trâu Tan học ra, chạy về nhà, nó cầm mặt vào giấy địa viết Viết ra hết những nỗi lòng và rồi nó thấy không cần thiết Công viết thành cuốn tiểu thuyết cũng chẳng ai nghe nó đâu Chỉ bốn bức tường làm bạn và sẵn sàng nghe nó flow Thứ âm nhạc này là vũ khí và món vũ khí này không xét thu Nếu người đang giữ nó không đủ chí Mong là vẫn đủ đạn, để nó có thể đi tiếp với niềm nâng mê Dù tài năng nó chưa được để ý Nó học cách hoàn thị bản thân, để một mai này nó bước tiếp Không cần điều gì làm kẻn chân Vẫn là nó nhưng đã trưởng thành hơn Đã biết cách biến sợ thất bại và đau đớn thành tứ thuật giản đơn Và nó vẫn cứ bước đi Dù biết còn nhiều chướng ngại Để sau này không núi tiếc chi Sau những lần nó ngồi nhìn lại Và nó vẫn cứ bước đi Dù biết còn nhiều chướng ngại Để sau này không núi tiếc chi Sau những lần nó ngồi nhìn lại